← Quay lại trang sách

Chương 2266 Tại Sao Lại Lấy Tên Là

Trước khi lôi điện như muốn chạm trời nối biển kia lan rộng, ánh sáng vàng ẩn giấu của cơ quan Già Lâu La yên lặng lướt qua biển xanh, giang rộng đôi cánh, để lại một hình bóng rõ ràng trên mặt biển rộng lớn.

Mà hai người Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật thì mỗi người đều đang tự phòng hộ chính mình, đạp trên không trung mà đi.

Cái đuôi của Quỳ Ngưu nếu được vẽ thành một đường thẳng liền thực thể, thì từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ ràng, vị trí của Khuất Thuấn Hoa, Nguyệt thiền sư và vị trí của Chung Ly Viêm, Phạm Vô Thuật được phân chia rõ ràng ở hai bên đuôi của Quỳ Ngưu.

Đội người của Chung Ly Viêm càng gần Quỳ Ngưu hơn một chút.

Hai bên một trái một phải, tạm thời còn chưa biết sự tồn tại của nhau.

Cảnh tượng này được con Nhãn Trùng thu hết lại vào bên trong đáy mắt, sau đó truyền thông tin đến nơi xa chỉ bằng một mối liên hệ độc nhất.

"Ngươi đoán xem, con Nhãn Trùng cuối cùng của ta đã phát hiện ra điều gì rồi?"

Cách Phỉ đạp trên sóng biển mà đi, hai mắt như tỏa sáng, như có một cảm giác vui mừng khi tóm gọn được con mồi.

Tuy rằng hắn ta bị Thiên Cẩu truy sát một trận, thậm chí bắt buộc phải chạy trốn khỏi ngọn Phù Sơn đó, nhưng hắn ta vẫn là mũ không lệch, quần áo không loạn, còn có vài phần khí chất ung dung khi đi qua mưa gió. Ngũ Lăng đi bên cạnh hiển nhiên là không có tinh thần tốt đến như vậy, chỉ nói: "Phóng" Quen biết nhau quá lâu rồi, cũng đã gặp qua quá nhiều lần Cách Phỉ úp úp mở mở rồi, nên đến cả câu "có lời thì mau nói, có rắm mau phóng" cũng lười nói, chỉ trực tiếp rút gọn lại, phun ra một chữ "phóng"

"Nói lời lịch sự, nói lời lịch sự!" Cách Phỉ đau đầu nhức óc, nghiêm túc khiển trách Ngũ Lăng. Ngũ Lăng bực bội, không thèm lên tiếng đi về phía trước, hỏi cũng không thèm hỏi.

Cuối cùng thì Cách Phỉ cũng nhẫn nhịn không nổi, ấm ức bỉu bỉu môi, sau đó mới nói: "Ở chỗ hải vực kia nhìn thấy ít nhất có sáu người ở đó. Cũng chính là nói, ít nhất cũng phải có ba chương ngọc bích đấy!"

"Đó là những ai vậy?" Ngũ Lăng hỏi.

"Chung Ly Viêm, Phạm Vô Thuật, Khuất Thuấn Hoa, Nguyệt Thiên Nô, Tả Quang Thù, Khương Vọng" Cách Phỉ báo tên như gọi món ăn vậy, cực kỳ thuận mồm thuận miệng. Ngũ Lăng dừng bước chân, quay đầu lại hỏi:"Ngươi nghĩ như thế nào?"

"Cứ rải Ách Trùng xuống đi, cái này phải xem ai xui xẻo thôi. Cách Phỉ toét miệng cười, nhìn về phía Ngũ Lăng nói: "Nhà ta chỉ có một con ách mẫu hoàng trùng, mỗi hai mươi năm mới đẻ trứng một lần, mỗi lần đẻ chỉ có thể nuôi sống được từ hai đến ba con ấu trùng Ách Trùng. Tuy rằng bọn chúng vĩnh viễn cũng không thể trưởng thành thành ách mẫu hoàng trùng, thời gian sống sót cũng cực kỳ ngắn, nhưng mà vô cùng quý hiếm. Từ lúc trứng được nở ra, đều phải nuôi dưỡng trong môi trường tốt nhất, đến cả ta còn chả được ăn ngon như bọn nó.."

Ngũ Lăng dùng đôi mắt khá lớn của mình liếc nhìn Cách Phỉ một cái, nói: "Chính là ghi nợ phải không. Ta hiểu.

Lúc này Cách Phỉ mới dừng thao thao bất tuyệt lại, lấy ra từ trong lồng ngực một cái bình nhỏ bằng lưu ly trong suốt.

Cái bình nhỏ này tinh xảo bóng loáng, cực kỳ xinh đẹp.

Trong bình có ba con vũ trùng màu đen nhánh, đang thay nhau lần lượt bay tới bay lui. Ba con dài ước chừng khoảng nửa đốt ngón tay, đầu chúng nó cực nhỏ, còn cánh thì cực mỏng manh. Trong lúc đôi cánh lông đang dao động liên tục trong không khí, thì cái đuôi của chúng lại phát ra từng làn khói đen lưu động. Thân hình như ảo như thực.

"Mấy người này đều là thiên kiêu, phúc duyên có lẽ rất thâm hậu. Một con Ách Trùng sợ là chẳng ảnh hưởng được cái gì. Thế thì dứt khoát thả cả ba con ra đi. Hạ hết vốn liếng xem hiệu quả vậy!

Cách Phỉ thịt đau tiếc nuối nhìn cái bình nhỏ bằng lưu ly vài lần, sau đó mới lưu luyến đưa nó cho Ngũ Lăng: "Vứt qua đó đi, chỉ cần ném vỡ cái bình là được rồi, không cần làm cái gì khác đâu"

Tay phải của Ngũ Lăng đẩy thiết chú tiến hiền quan, kéo ra văn khí, thuận tay vuốt nhẹ một cái, quay tròn bình lưu ly một vòng, tay trái rút ra một cái sa bàn.

Chiều dài và chiều rộng của tấm sa bàn sa khoảng ba thước, chất liệu của đế khay thực ra rất khó đoán định, tóm lại là nó có màu sắc thâm trầm, đen bóng.

Ở bên trong sa bàn tụ tập từng dẫy núi, từng cụm biển, nhanh chóng hiển thị ra cảnh vật tương ứng mà chủ nhân cần tìm. Thực ra gần như tất cả các cảnh vật và địa phương bên trong sa bàn đều cực kỳ hỗn độn, vùi lấp gần như hoàn toàn bên trong sương mù. Mà những chỗ nhìn khá rõ ràng trên sa bàn chính là hình ảnh không gian ba chiều của những địa điểm mà từ khi tiến vào bên trong Phù Sơn Bích Hải bọn họ đã từng tìm hiểu, khám phá hoặc hiểu rõ."Phương hướng và vị trí?" Ngũ Lăng lời ít ý nhiều hỏi.

Cách Phỉ trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ nhìn cái sa bàn kia một cái, hắn ta nhanh chóng cuốn văn khí thành một đường thẳng, chậm rãi tìm kiếm một lát, sau đó chỉ vào một điểm trên sa bàn. Ngũ Lăng trực tiếp khống chế văn khí thành một chiếc bút lông sói, cuốn tròn bình lưu ly nhỏ tiến vào bên trong sa bàn, điều khiển nó rơi xuống vị trí mà Cách Phỉ chỉ ra. Bình lưu ly như rơi vào trong sương mù, gần như chỉ trong chốc lát liền biến mất không thấy gì nữa.

Hai đôi mắt to nhỏ khác nhau đều nhìn chằm chằm vào trong sa bàn, mà còn nhìn đến thật sự nghiêm túc."Ngũ Lăng này, thực ra dựa vào giao tình của hai chúng ta thì nguyên thạch của ngươi ấy không cần góp cũng được... Cách Phỉ ở một bên bắt đầu nói luyên thuyên: "Chỉ cần gán nợ bằng cái Sơn Hà Bàn này là được rồi. Ngũ Lăng nheo mắt nhìn hắn ta một cái rồi nói: "Trong Sơn Hải Cảnh này, trừ Khuất Thuấn Hoa ra, không ai có tư cách hỏi ta góp hay không góp nguyên thạch. Ngươi đúng là nghĩ đẹp lắm!" "Cũng không phải đơn giản chỉ là vì nguyên thạch, ta không có nông cạn như thế mà... Cách Phỉ thở dài nói: "Quan trọng nhất chính là duyên phận, ngươi có hiểu duyên phận là như thế nào không? Vật này có duyên với ta. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta đã cảm thấy cực kỳ thân thiết, cứ như là mệnh trung chú định!"