Chương 2272 Họa Đấu (1)
Khương Vọng cố gắng dùng Truy Tư Bí Thuật để tìm ta một chút khí tức thần hồn còn sót lại của Quỳ Ngưu. Nhưng vì thực lực cách biệt quá lớn, ở bước mô mỏng theo thần hồn khí tức đã không có cách nào để thành công.
Hiển nhiên Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa cũng không tìm ra chút tin tức có tác dụng nào – chính xác mà nói, bọn họ vốn chẳng dụng tâm tìm kiếm cái gì, từ vừa nãy luôn chỉ nói chuyện, thỉnh thoàng rõ ràng còn dùng truyền âm để nói chuyện riêng. Cũng chẳng biết hai người đó đang nói cái gì, mà cũng không biết hai người đó lấy đâu ra lắm chuyện để nói đến thế.
Khương Vọng liếc nhìn hai người bọn họ một cái rồi thu hồi tầm mắt. hắn yên lặng cầm chặt Hồng Trang Kính, cẩn thận quan sát mọi thứ trong phạm vi chu vi năm mươi dặm quanh đây.
Người trẻ tuổi không thể dựa vào được, đành để lão đại ca đây gánh vác trách nhiệm vậy.
Nguyệt thiền sư tựa hồ cũng ôm tâm tình giống như vậy, bay tới bay lui, quan sát kỹ càng xung quanh, tựa hồ không biết mệt mỏi.
"Thế nào rồi? Có phát hiện ra cái gì không?" Khuất Thuấn Hoa đại khái nói chuyện phiếm xong rồi, nhớ ra tình cảnh bên này, lúc này mới phi thân tới hỏi.
Nguyệt thiền sư nhìn nàng ta một cái, đại khái cũng hiểu là mấy thông tin tình báo này không cần phải che giấu Khương Vọng và Tả Quang Thù, vì vậy nói: "Hắn ta đã giao thủ với Quỳ Ngưu ở chỗ này. Hoặc cũng có thể nói, Quỳ Ngưu vì hắn ta nên mới tấn công vào chỗ này.
"Hắn ta?" Tả Quang Thù tò mò sáp lại gần.
"Hắn ta là một cường giả rất giỏi trong việc ẩn giấu tung tích. Bước đầu chúng ta nghi ngờ đó là người sở hữu một trong chín cửu chương ngọc bích bị thất lạc. Vừa nãy, Quỳ Ngưu là đang truy giết hắn ta. Khuất Thuấn Hoa giải thích.
Tả Quang Thù và Khương Vọng nhìn nhau, cả hai người đều có chút kinh nhạc.
Lần này người tham gia vào Sơn Hải Cảnh, không phải chỉ có bảy tổ thôi hả? Hơn thế nữa cường giả không biết danh tính này thế mà còn có thực lực thoát khỏi sự truy sát của Quỳ Ngưu nữa sao?
Ít nhất thì, người đó chính là ở trong phạm vi tấn công chính của lôi điện quang màn kia tìm ra một đường sống.
Thực lực như vậy thật sự là khó đoán.
"Hình như hắn ta đã phát hiện ra chúng ta. Nguyệt thiền sư nói "Tại sao lại nói như vậy?" Khuất Thuấn Hoa hỏi.
"Bọn họ có hai người, một người vết tích luôn rất rõ ràng. Nhưng chính là ở chỗ này lợi dụng sự cuốn trôi sạch sẽ của Quỳ Ngưu, đem vết tích của mình xóa bỏ hết. Khí tức của hắn ta cũng biến mất không thấy nữa. Hiển nhiên là vừa nãy ta truy tung đụng chạm đến cái gì, khiến hắn ta nhận ra. Vì thế mới lựa chọn rời đi." Trên mặt Khuất Thuấn Hoa lộ vẻ kinh hãi. Lấy sự hiểu biết của nàng ta về Nguyệt thiền sư, thì đáng lẽ ra trong số những người tiến vào Sơn Hải Cảnh lần này, không ai có thể so được với năng lực nắm bắt tin tức của Nguyệt thiền sư mới phải.
Người đó đã có đủ năng lực để cảm nhận thấy truy tung của Nguyệt thiền sư, thì chắc chắn thủ đoạn hoàn toàn không tầm thường.
Ở dưới ngưỡng Thần Lâm, có ai được như thế nhỉ?
"Ngươi nói khí tức của hai người đó đều biến mất rồi, vậy tại sao không thể là hai người đó bị Quỳ Ngưu giết chết rồi?" Tả Quang Thù hỏi.
Nguyệt thiền sư liếc nhìn hắn ta một cái, ý vị thâm trường nói: "Tử vong không thể nào xóa sạch toàn bộ vết tích như thế được"
Khương Vọng lĩnh hội cực rõ được những lời mà Nguyệt thiền sư vừa nói, nhưng đối với người không phải trải qua quá nhiều lần sinh tử như Tả Quang Thù mà nói, điều này thực sự hơi khó hiểu.
Cho dù y có thông minh thế nào đi chăng nữa.
Khương Vọng nghĩ ngợi một lát, sau đó lên tiếng hỏi: "Vậy thiền sư có thể dựa vào vết tích còn lại này để phán đoán ra xem hai người đó và Quỳ Ngưu, ai thắng ai thua không?"
Nguyệt thiền sư bình tĩnh tra lời: "Thắng hay thua là phải tùy theo ngươi định nghĩa như thế nào. Quỳ Ngưu tất nhiên là đã chiếm được ưu thế hoàn toàn áp đảo, nhưng hai người kia cũng đã thành công thoát thân Khuất Thuấn Hoa cũng rất tò mò hỏi: "Không biết cái người kia đã làm gì mà để cho Quỳ Ngưu đuổi theo truy sát không ngừng thế nhỉ?"
"Chỉ sợ chỉ có người đó mới biết nguyên nhân thôi. Nguyệt thiền sư trả lời.
Khương Vọng cẩn thận phân tích từng chi tiết phản chiếu qua tấm Hồng Trang Kính, hình như hắn đã nắm bắt được một cảm giác khá quen thuộc, nhưng lại thiếu một chứng cứ mang tính quyết định.
Trong lúc Khương Vọng đang suy nghĩ, đột nhiên hắn cảm thấy một cảm giác nguy cơ xông thẳng lên đầu quả tim. Hắn đang muốn mở miệng thì...
Nguyệt thiền sư đã sớm hơn hắn một bước, nhanh chóng hét to: "Có nguy hiểm không xác định đang tiến lại gần, chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này đi!"
Đoàn người ngay lập tức chuyển hướng, phi nhanh phía sau lưng Nguyệt thiền sư hướng về phía dấu tích nhợt nhạt nhất của Quỳ Ngưu.
Dù sao cũng là thiên kiêu của một phương, cho dù là Tả Quang Thù nhỏ tuổi nhất, thì cũng chỉ thiếu sót một chút kinh nghiệm sinh tử. Dù mới trải qua một thời gian sống chung ngắn ngủi, nhưng giữa họ đã hình thành một sự ăn ý trong chiến đấu đến tự nhiên.
Đội ngũ như thế này thì cho dù phải đối mặt với dị thú cấp bậc Thần Lâm như Lỏa Ngư đi chăng nữa thì cũng có thể chống chỡ được mấy lần tấn công.
Mà lần này chẳng qua chỉ là đơn thuần chạy trốn khỏi nguy hiểm, bọn họ khá là có lòng tin. Nhưng đội ngũ cường đại được hợp thành từ bốn người bọn họ phi đi chưa được ba dặm đã phải dừng lại.
Không thể không dừng lại.
Trong phạm vi tầm mắt của bọn họ, một đàn dị thú to lớn toàn thân phủ đầy lông mao đen đột nhiên xuất hiện.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, bọn chúng cũng chẳng khác gì với những con chó bình thường, chỉ là ở trên bộ lông của chúng có phát ra một chút ánh sáng rất đặc biệt, nhưng cũng không quá rõ ràng, cần phải cực kỳ cẩn thận thì mới nhìn thấy được.
Dù bọn chúng có kết thành đội ngũ thì nhìn cũng không quá hung hãn. Chỉ là đôi mắt lạnh lùng của bọn chúng làm cho người đối diện không khỏi có chút phát lạnh.
Rất hiển nhiên, Khuất Thuấn Hoa thấy cho dù đội ngũ của nàng ta có Nguyệt thiền sư - cường giả giỏi nhất về việc truy lùng thông tin, thì cũng không thể mang bọn họ tránh khỏi sự "vây bắt" này.
Đám dị thú này có trí khôn.
Cả Nguyệt thiền sư và Khuất Thuấn Hoa trước tiên đầu bày ra tư thái cảnh giác mười phần. Hiển nhiên hai người này đều hiểu rất rõ về lai lịch của đám dị thú này. Tả Quang Thù thì nhỏ giọng nhắc nhở Khương Vọng: "Đây là Họa Đấu, một loại bất tường chi thú (3)"
(1) Dị thú không xác định Loại dị thú có thể gọi là bất tường chi thú, thì thực lực của chúng không cần nói cũng biết. Nhưng điều đáng sợ nhất ở chỗ...
Chúng nó thế mà càng ngày càng tập trung đông.
1390 chữ