Chương 2271 Đừng Có Hiếu Chiến (4)
Thiên hung có một con điểu, tên gọi là Thực Nha, mắt xanh mỏ đỏ, nhanh không thấy thân ảnh, thích ăn sọ người - [Sơn Hải Dị Quái Chí].
Điện lôi tàn phá qua Hải Vực, thiên kiêu hai bên giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai, đại chiến chạm một cái liền muốn phát nổ.
Trong tình cảnh như vậy, tiểu Công gia Đại Sở bất ngờ xuất hiện. người mặc Yên giáp màu xanh nhạt, áo bào hoa lệ tung bay, ngự nước đạp sóng mà tới, chỉ cần giơ tay lên một cái, thủy long uy phong lẫm liệt liền lắc lư xuất hiện ở phía xa xa trên mặt biển, khiến cho hai kẻ nhát gan là Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật phải chạy bán sống bán chết.
Thật là nhân trung hào kiệt, còn có mấy phần tư thái anh hùng cứu mỹ nhân! Thứ duy nhất không quá hài hòa là...
Khuất Thuấn Hoa – vị "mỹ nhân" vừa được cứu giúp đó, chẳng những không đáng yêu điềm đạm chờ ở nơi đó dịu dàng liếc mắt đưa tình, mà còn nổi giận đùng đùng, đuổi theo bọn Chung Ly Viêm mấy chục dặm. Mắt thấy Chung Ly Viêm chân như bôi dầu, chạy nhanh như bay, thực sự đuổi không kịp, mới khó chịu bỏ qua.
Tả Quang Thù đột nhiên cảm thấy, người được hắn ta cứu phải là Chung Ly Viêm mới đúng.
Khuất Thuấn Hoa đã từ bên kia quay trở lời, một làn khói màu xanh đen bắt dầu bốc lên quanh người nàng ta, tạo lên một phong thái cực kỳ mỹ lệ. Khuất Thuấn Hoa cũng khoác lên mình Vô Ngự Yên Giáp, đi về hướng của Khương Vọng và Tả Quang Thù.
Đạo thuật có tính sáng tạo như Vô Ngự Yên Giáp, tất nhiên Tả Quang Thù đã hiến bảo bối này cho Khuất Thuấn Hoa rồi. Phủ Ngu quốc công cũng không thiếu nguyên thạch. Nhưng mà Khuất Thuấn Hoa có phương pháp khác để đối phó với hoàn cảnh Trọng Huyền, không nhất thiết phải lúc nào cũng khoác bộ Vô Ngự Yên Giáp này lên người, nên gần như nàng ta chưa bao giờ sử dụng qua nó...
Nhưng bây giờ Tả Quang Thù xuất hiện rồi, vậy là tình huống đã trở nên hoàn toàn khác.
Vô Ngự Yên Giáp dùng rất tốt, cần phải dùng mọi lúc mọi nơi!
"Khương đại ca, may mà có hai người các huynh đến ra tay chi viện!" Khuất Thuấn Hoa phi thân tới gần, nụ cười lễ phép, lễ nghĩa chu toàn.
Khương Vọng đứng ngay sau Tả Quang Thù, nhìn thấy ý chí chiến đấu sôi sục của vị đệ muội này đột nhiên cảm thấy có chút tò mò... môn thần thông mà Tả Quang Thù nói nàng ta đang ẩn giấu kia, rốt cuộc là cái gì? Lại có thể khiến cho nàng ta vào thời điểm tu vi chênh lệch rõ ràng đến như vậy, vẫn có lòng tự tin có thể đuổi giết Chung Ly Viêm?
Đến cả vị Nguyệt thiền sư cả người đều được phủ trong bộ trường bào màu xám tro, đứng ở đó yên lặng như một pho tượng, nhưng không ai có thể nhìn ra được chút tâm tình nào từ trên người nàng ta.
"Ta nói nếu như chúng ta đến muộn thêm chút nữa, nói không chừng bọn Chung Ly Viêm đã phải quỳ gối xin tha rồi!" Khương Vọng cười nói.
Lời này của hắn tất nhiên là đang khen Khuất Thuấn Hoa, nhưng cũng chưa chắc không phải sự thực. Nếu Chung Ly Viêm thực sự giao đấu với Khuất Thuấn Hoa, thì không chắc đã dễ dàng thoát thân như vừa này được.
Lúc đó Khương Vọng và Tả Quang Thù đột nhiên gia nhập trận chiến, ít nhất cũng nên lưu lại một người tới – vì thế hắn vốn là đang dẫn đường ở phía trước, thì cố ý đi chậm lại một bước.
Nhưng tiếc là Tả Quang Thù quá sợ Khuất Thuấn Hoa có thể bị thương, người còn chưa tới gần thì đạo thuật đã phóng ra trước, khiến cho Chung Ly Viêm sợ hãi chạy mất.
"Khương đại ca thật biết cách khen người khác đó. Khuất Thuấn Hoa thoải mái cười cười, nhiệt tình giới thiệu hai bên quen biết lẫn nhau: "Vị này là Khương đại ca, vị này là Nguyệt thiền sư...
Khương Vọng rất lễ phép mỉm cười cúi đầu, lấy đó làm lời chào. Nguyệt thiền sư cũng hơi gật gật đầu, coi như đã làm quen xong.
Hai bên hình như đều không có chút ý tưởng muốn kết giao gì...
Khuất Thuấn Hoa nhạy cảm phát hiện ra điều này, bèn muốn cất lời nói chút gì đó để vòng qua chuyện này. Nguyệt thiền sư tiện tay thu lại cơ quan Già La Lâu đã bị tàn phá kia, lấy tốc độ chậm rãi ngàn năm không đổi nói: "Chúng ta phải đi ra phía trước nhìn xem.
Hiển nhiên so với việc Phạm Vô Thuật và Chung Ly Viêm chạy thục mạng thì những chuyện phát sinh ở bên kia của Quỳ Ngưu càng có sức hấp dẫn hơn.
Nếu như còn chần chừ, thì có khi đến cả vết tích cũng không tồn tại nữa rồi. Vì thế Nguyệt Thiên Nô đến cả cơ quan Già La Lâu cũng không sửa chữa, liền muốn xuất phát tiến về phía trước.
Khuấn Thuấn Hoa nhìn về phía Khương Vọng, thấy Khương Vọng gật đầu đồng ý, lúc này mới nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi.
Khương Vọng quay đầu lại nhìn Tả Quang Thù, đã thấy y cự kỳ tự nhiên phi nhanh tới bên cạnh Khuẩn Thuấn Hoa rồi. Hắn liền cảm thấy đau đầu nhức óc.
Cái tên hài tử xui xẻo này.
Nhanh như thế đã thoát ly đội ngũ rồi, ý thức cạnh tranh ở chỗ nào hả?
Nhưng Tả Quang Thù làm gì còn thời gian mà để ý ánh mắt của đại ca. Y sớm đã cùng Khuất Thuấn Hoa ta một câu nàng một câu bắt đầu nói chuyện, trao đổi kiến thức về Sơn Hải Cảnh rồi.
Chỗ này nếu không là núi thì cũng là biển, có chỗ nào không giống nhau sao? Có cái gì hay để giao lưu hả?!
Tuy là trong lòng Khương Vọng khó chịu không yên, nhưng ngoài mặt vẫn phải bảo trì cười mỉm.
Trong khu vực lôi điện đã gột rửa qua, bốn người nhanh chóng bay nhanh đến vị trí trung tâm mà lôi điện đang bạo phát.
Hoàn cảnh của Sơn Hải Cảnh như thế này, chung quy cũng rất khó có thể lưu lại dấu tích gì.
Lôi quang mới đi qua không bao lâu, trừ một vài con điện xà có linh tính đang chạy trốn, thì gần như không thẻ nhìn ra nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Bốn người đi cùng nhau trong Sơn Hải Cảnh như thế này quả thực không cần lo lắng đến bất kỳ đội ngũ nào, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh. Không qua bao lâu, bọn họ đã tới chỗ lôi quang chạm trời kia bùng nổ sớm nhất. Trong không khí vẫn còn tản mạn một cỗ lực lượng cuồng bạo, nhưng kẻ tạo ra nguồn lực lượng cuồng bạo là Quỳ Ngưu thì lại không thấy tung tích.
Trên mặt nước, vô số xác chết của cá tôm đang trôi nổi lềnh bềnh, mơ hồ còn tỏa ra mùi thịt nướng. Thậm chí Khương Vọng còn nhìn thấy rất nhiều Hoàng Bối (2) ở trong đó, cùng với một vài loài sinh vật không biết tên. (1) Động vật có vỏ, giống con nghêu.
Tất cả đều chết một cách triệt để.
Tại sao Quỳ Ngưu lại ra tay nặng như thế ở chỗ này?