Chương 2277 Kiếm Che Đôi Mắt, Không Nhìn Nhân Gian (2)
Cho tới giờ khắc này, vị Thiên Nữ cực kỳ to lớn ngăn cản ở trước Thần Xa Hà Bá mới bắt đầu chuyển từ thực thành hư, rồi lại chậm rãi tiêu tán.
Lực lượng mà Họa Đấu vương thú thể hiện ra thật đáng sợ, mang một sự áp đảo mạnh mẽ.
Cho dù là Nguyệt Thiên Nô hay là Khuất Thuấn Hoa, hiển nhiên đều không cảm thấy sau khi Khương Vọng chọc giận Họa Đấu vương thú như thế, mà còn có thể tồn tại ở nơi này.
Bao gồm Tả Quang Thù cũng hiểu rất rõ ràng điểm này.
Chẳng qua là...
Y đứng ở trên Thần Xa Hà Bá, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: "Khương đại ca tới Sơn Hải Cảnh, kỳ thực không có mong muốn gì. Từ đầu tới cuối, huynh ấy chỉ hỏi chính ta mong muốn cái gì?
Khuất Thuấn Hoa trầm mặc, đứng ở bên cạnh y, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Mà Nguyệt Thiên Nô đứng bên cạnh thì dùng ánh mắt quét qua một lần mặt biển, hài cốt còn lại của cơ quan Khẩn Na La đã sớm bị cắn xé đến vỡ tan, rơi vào trong biển.
Nàng ta vừa quan sát, vừa rất bình tĩnh mà nói: "Vậy ngươi cũng có thể suy nghĩ kỹ một chút, Khương đại ca của ngươi là kiểu người như thế nào, hắn giỏi về cái gì, lại không giỏi về cái gì, trong Sơn Hải cảnh này có vật gì mà hắn cần nhất không. Chờ khi chúng ta đi ra khỏi nơi này, lại đưa cho hắn một phần lễ vật.
Đây chính rõ ràng là một ý nghĩ vô cùng lý trí.
Chẳng qua là ở trong một thời khắc gặp phải sự thay đổi đột ngột như vậy, rất ít có người có thể thoát khỏi sự quấy nhiễu của cảm xúc cá nhân, dùng một tâm thế riêng biệt để suy nghĩ.
Phần tâm tính này như chưa từng bận tâm mà cảm xúc của nàng cũng chưa hề gợn sóng.
"Nguyệt thiền sư nói rất đúng" Khuất Thuấn Hoa cầm tay Tả Quang Thù, ôn nhu nói: "Khương đại ca cũng đã nói, bảo huynh lưu lại để chăm sóc kỹ ta đấy.
Tả Quang Thù cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Y đang muốn thu lại hóa thân của Hà Bá, thì lại nghe thấy tiếng Nguyệt Thiên Nô nói bên tai: "Tả thí chủ, ngươi có thể giúp ta vớt hài cốt của cơ quan Khẩn Na La lên được không? Những tài liệu kia rất khó kiếm được, có thể tìm trở về một chút cũng rốt tốt"
Nàng ta đưa tay giới hạn lại phạm vi ở một số vị trí: "Hẳn là ở những vị trí này"
Đây thật sự là một vị cao đồ một mực tuân theo những quỹ tích vận hành cố định, đại khái rất khó bị thế giới này quấy nhiễu a? Tả Quang Thù bất giác nghĩ như vậy, y trầm mặc chốc lát, cuối cùng lên tiếng đáp ứng. Bắt đầu nghiêm túc điều khiển thủy nguyên, triệu hồi lực lượng của nước, nhanh chóng tìm những mảnh vỡ từ hài cốt của cơ quan Khẩn Na La.
Mà Nguyệt Thiên Nô sau khi mở miệng nhờ giúp đỡ xong, căn bản không thèm liếc mắt sang bên này lấy một lần. Nói là nàng ta tín nhiệm Tả Quang Thù cũng được, nói là nàng ta không quá để ý đến hài cốt của cơ quan Khẩn Na La cũng được... Tóm lại Nguyệt Thiên Nô lại một lần nữa lấy ra cơ quan Già La Lâu lúc nãy đang sửa chữa, lại lấy ra tài liệu cùng công cụ tương ứng thích hợp, đốc đốc cóc cóc mà tu bổ lại.
Nghe âm thanh như tiếng gõ mõ đều đều.
Ổn định mà buồn tẻ.
Sơn Hải Cảnh không phải là Sơn Hải Cảnh của bất kỳ cá nhân nào, mỗi một người bước vào bên trong thế giới này, đều có thứ mà mình muốn sở hữu.
Ở trên mặt biển, Hạng Bắc đạp nước mà đi. Bốn bề vắng lặng, cũng không thấy dị thú, ngay cả thanh âm đạp trên mặt nước, cũng biến thành rất rõ ràng. Sóng nước gợn lên, phản chiếu ra mũi kích cực kỳ khoa trương của thanh Cái Thế Kích, nhìn trông sắc bén cực kỳ."Có thể tìm được hắn không?" Hắn ta thuận miệng hỏi.
Đi phía trước mặt hắn là một người mặc trường bào màu đen, trong tay cầm Thất Tinh La Bàn, ánh mắt của người này vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm cây kim chỉ: "Chỉ cần cây Cái Thế Kích này của ngươi chưa bị người thứ ba cầm qua, vậy thì nhất định có thể truy đuổi được hắn."Nhưng cũng nhiều ngày như vậy trôi qua rồi, mấy dấu vết đó còn hữu dụng không?"
"Đối với người khác mà nói dĩ nhiên là vô dụng, nhưng đối với ta mà nói thì... một khi đã kích phát hoạt tính, thì làm sao vô dụng được?" Người đi trước mặt Hạng Bắc quay đầu lại, lộ ra một gương mặt đã để lại ấn tượng mạnh mẽ cho không ít người ở Quan Hà Đài, nói: "Hạng Bắc, đừng nói cho ta là, ngươi đã bị Khương Vọng làm cho sợ vỡ mật rồi nhé.
Những người hiểu rõ tính cách của Hạng Bắc đều biết, nếu hắn ta gặp phải những câu hỏi kiểu như thế này thì chắc chắn sẽ gầm thét lên như tiếng sấm kêu, có khi sẽ xé xác người đặt câu hỏi cũng không có gì là hiếm lạ. Nhưng lúc này biểu tình của Hạng Bắc lại vô cùng bình tĩnh: "Ta bây giờ không phải là đối thủ của hắn, cái này không có gì có thể che giấu. Nhưng nếu hắn thật sự muốn chống đối ta, ta cũng sẽ không lùi bước. Chẳng qua là Thái Dần, tiến vào Sơn Hải Cảnh là một cơ hội rất khó được, chỉ cần năng lực đủ mạnh, ở nơi này có thể thu hoạch được rất nhiều thứ. Ta sợ ngươi bị hận ý che lấp đầu óc, được cái này mất cái kia, cuối cùng lại bởi vì nhỏ mà mất lớn"
"Khương Vọng giao cho ta là được. Thái Dần lại chuyển tầm mắt trở về Thất Tinh La Bàn, trong miệng chỉ nói:
"Ngươi đối phó Tả Quang Thù không có vấn đề gì chứ?"
"Chỉ cần ngươi có thể đơn độc giết chết Khương Vọng, Tả Quang Thù tuyệt đối không có biện pháp quấy nhiễu được các ngươi chiến đấu... Vấn đề là, ngươi thật sự có thể sao?"
Thái Dần nhẹ giọng cười một tiếng: "Nếu như ta và hắn oan gia ngõ hẹp gặp nhau, cùng muốn giết chết đối phương, thì có lẽ hắn còn có ưu thế, dẫu sao thì cũng là đệ nhất Nội Phủ trong sử sách mà, đúng không? Nhưng nếu ở trong tình huống ta và hắn chiến đấu trong trận pháp mà ta thiết lập ra... thì phải nhìn xem hắn có phải đệ nhất Ngoại Lâu trong sử sách không"
Thái thị của Hạ quốc cũng là danh môn trận đạo, vì thế thành tựu về trận đạo của Thái Dần tự nhiên cũng không cần nói nhiều.
Tại Hoàng Hà Hội không cho phép bày trận trước trận đấu, cũng không được phép sử dụng trận bàn, điều này không thể nghi ngờ đã hoàn toàn buộc chặt một cánh tay của hắn ta.
Cho dù là danh tiếng của Khương vọng bây giờ đã hoàn toàn ở trên Trọng Huyền Tuân, còn hắn ta lại bị Trọng Huyền Tuân đánh bại ở Hoàng Hà Hội dễ như bỡn, nhưng đối mặt với Khương Vọng ở trong Sơn Hải Cảnh, hắn ta vẫn tự tin đầy mình.
Bởi vì chỉ khi có đầy đủ thời gian để bố trí trận pháp, Thái Dần hắn ta mới có thể thể hiện ra trạng thái mạnh nhất của bản thân.
Giống như bây giờ.