Chương 2278 Tặc Nhân Chớ Chạy (1)
Hạng Bắc đạp lên mặt nước không chút gợn sóng, giọng bình thản nói: "Vào Sơn Hải Cảnh lâu như vậy mới bắt đầu tìm hắn, ta cho là ngươi đã quên chuyện này rồi, muốn chuyên tâm cùng ta đi tìm bảo bối cơ đấy."Khương Vọng vẫn chưa trừ diệt, trong Sơn Hải Cảnh này, là nơi ngươi có thể an tâm, hay là nơi ta có thể an tâm đây?" Thái Dần hỏi ngược lại: "Tả Quang Thù chắc không phải là không có ý kiến gì với ngươi chứ?" Thái Dần một bên nhìn chằm chằm vào Thất Tinh La Bàn, một bên thì nhanh chóng dùng năm ngón tay phải để bấm ngón tay, tựa như đang tính toán cái gì. Trong miệng thì tiếp tục nói: "Thứ yêu cầu quan trọng nhất của trận pháp chính là một cơ hội thuận thiên ứng thời, yếu tố cần là vận dụng sao cho phù hợp với từng địa hình. Trận pháp cần dẫn được uy lực của thiên địa, dựa vào bản thân lực lượng của thiên địa. Đây là lần đầu tiên ta tới Sơn Hải Cảnh, dĩ nhiên trước tiên phải quen thuộc với thiên địa ở địa phương này thì mới có thể bố trí ra trận pháp phù hợp nhất với nơi này được chứ"
"Ta chỉ hiểu binh trận, không hiểu trận pháp cho lắm. Một khi đại quân binh hùng dũng cùng nhau xông lên thì trận pháp gì cũng có thể phá. Hạng Bắc nhàn nhạt nói một câu, lại hỏi tiếp: "Ngươi làm sao không trực tiếp dùng trận bàn?"
Trên thực tế nguyên nhân chính của việc trận pháp ngày hôm nay không còn được hưng thịnh như ngày trước chính là do binh trận bắt đầu nổi lên mạnh mẽ, trong lịch sử có vô số ví dụ có thể chứng minh, bởi vì người sống tập hợp thành trận thì luôn dễ dàng thắng những trận pháp do vật chết tạo thành. Nhưng danh môn trận đạo của Thái Dần có thể truyền thừa xuống nhiều đời như vậy, tự nhiên có một mặt độc đáo của nó.
Lại nói cho dù binh trận có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng không thể nào hoàn toàn thay thế trận pháp. Không nói cái khác, dưới tình huống bình thường, ai sẽ mang một quân đội đông đúc đi khắp nơi cơ chứ?
Trận văn, trận bàn, đều là trận pháp do một vị tu sĩ tu luyện nhiều năm cải tiến mà tạo thành, sau đó lại trở thành một lựa chọn không thể thiếu trong trận pháp. Từ nay về sau mà tiếp tục phát triển theo hướng này, cũng chưa chắc trận pháp không thể tái hiện lại thời huy hoàng của nó.
Thái Dần cười một tiếng, không hề tranh cãi với tên Hạng Bắc thiên tài về binh đạo này nữa. Trận pháp có thể gánh nổi binh sát hay không, không phải là chuyện mà chỉ dùng ngôn ngữ có thể bàn được.
Hắn ta chỉ nói: "Trận bàn có thể dùng, lại còn thích hợp với phần lớn tất cả hoàn cảnh, nhưng trận bàn bản thân nó lại rất khó có thể thoát khỏi sự trói buộc của chất liệu. Trận pháp càng mạnh mẽ, dời lên trận bàn lại càng khó khăn, cần chất liệu cũng càng trân quý. Đơn giản mà nói, trận bàn có thể trực tiếp giết chết Khương Vọng... loại đó ta cũng không chịu trách nhiệm nổi"
Bắc nhìn chung quanh một chút: "Vậy bây giờ ngươi bày trận pháp này, có thể giết chết Khương Vọng Hạng không?"
Thái Dần chỉ tự tin cười một tiếng đáp lời, cũng không nói lời nào.
Bốn phương sóng nước gợn lên tĩnh lặng, tiếng gió thổi qua nhu hòa.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy Thái Dần đang bố trí, chính Hạng Bắc cũng rất khó phát hiện ra nơi này có bày ra một cái sát trận.
Giống như phục binh ở trong khe núi, mọi âm thanh đều trở nên yên lặng, nhưng chỉ cần một tiếng hiệu lệnh bắt đầu sát phạt, thì chỗ nào cũng có thể thấy khói báo động. Thì ra trận pháp và binh trận, thật là cũng có có mấy phần giống nhau.
Cùng lúc đó, tay trái Thái Dần nâng cao Thất Tinh La Bàn lên, cây kim chỉ trên mặt la bàn run run lay động, bỗng nhiên dừng lại ở một vị chí cố định.
"Tìm được rồi!" Thái Dần hưng phấn kêu lên.
Tìm được Khương Vọng rồi...
Nhớ tới tư thái hoành hành ngang dọc, ung dung tự tại của nam tử mặc thanh y kia, Hạng Bắc không tự chủ nắm chặt cây Cái Thế Kích của hắn ta.
Tâm tình của hắn ta bây giờ rất khó nói rõ.
Hạng Long Tương có còn cháu đầy nhà, cũng có hậu duệ chân chính của mình, nhưng Hạng Long Tương lại đem Thiên Nguyên Đại Đan trân quý như thế cho một đứa con cháu dòng thứ như hắn ta.
Trước khi chết còn để lại di ngôn đưa Cái Thế Kích cùng toàn bộ tương lai của Hạng gia đều giao lại cho hắn ta. Hắn ta tiếp nhận di mệnh của Hạng Long Tương, vì thế cần gánh vác trọng trách của Hạng thị.
Nhưng tu vi của hắn ta lại còn chưa đạt tới nổi mức Thần Lâm, nói thế nào cũng khó tránh khỏi có chút buồn cười.
Đối với một thiên kiêu như hắn ta mà nói, thì đạt được Thần Lâm kỳ thực rất dễ, nhưng những lỗ hổng trong đó lại khó có thể lấp đầy.
Từ lúc hắn ta sinh ra đã có một đôi trùng đồng Thiên Hoành Song Nhật, là thần thông bẩm sinh, thần hồn từ trước đến nay cũng không phải là trở ngại trên con đường tu hành của hắn ta. Một bước ở Uẩn Thần điện kia hắn ta cũng có đủ tự tin có thể vượt qua.
Nhưng nếu vẻn vẹn chỉ là tu sĩ Thần Lâm thì vẫn không đủ để chống đỡ tương lai của Hạng thị.
Vì thế trong mỗi một bước tiến khi hắn ta sắp đi tới Thần Lâm Cảnh, đều phải yêu cầu đi thật thực tế, chuẩn bị một nền tảng đủ hùng hậu.
Yêu cầu hắn ta ở Nội Phủ cảnh... dừng lại nhiều lần.
Một tu sĩ không thể mài giũa ở trong Nội Phủ Cảnh, làm thế nào để cho người khác có thể nhìn thấy tương lai? Trong lịch sử đã có rất nhiều người đưa ra câu trả lời cho câu hỏi đó Chính là áp đảo cùng thế hệ.
Vô địch Nội Phủ, vô địch Ngoại Lâu, cứ như thế tiếp tục tiến hành từng bước, từng bước.
Nếu vậy cho dù là trong cảnh giới thấp, tu vi còn thấp, cũng không người nào có thể khinh thường.
Hắn ta đích xác cũng đã trở thành đệ nhất Nội Phủ Cảnh của hoàng triều Đại Sở.
Đánh với tu sĩ cùng cảnh trên khắp đất Sở, không một ai là đối thủ của Hạng Bắc hắn ta.
Hạng Bắc có thần hồn sát lực vượt rất xa so với những tu sĩ cùng cảnh với hắn ta, vì thế hắn ta có lòng tin để tranh đệ nhất thiên hạ.
Cho dù là trong trận chiến ở Hoàng Hà Hội, hắn ta cũng chỉ cần sử dụng ba quyền là đã có thể đánh cho thiên kiêu Bạch Ngọc Hà của Việt Quốc đến mức gần chết, cũng đủ để thấy tư thế cái thế vô song của hắn ta rồi.
Sở quốc và Việt quốc cách nhau không xa, danh tiếng của Bạch thị hoàn toàn không thua kém gì danh môn Hạng thị. Ý nghĩa sâu xa trong ba quyền đó, ai ai cũng biết rất rõ. Ý Nhưng không nghĩ tới là, ba quyền đánh bại Bạch Ngọc Hà lại là huy hoàng cuối cùng mà hắn ta có thể đạt tới được.