← Quay lại trang sách

Chương 2280 Tặc Nhân Chớ Chạy (3)

Nước gợn trên lăn tăn. Hạng Bắc cầm Cái Thế Kích đứng đó, thu lại khí tức, nhưng khí tức lại càng ngày càng ngưng lại dày đặc.

Hắn ta đã loại bỏ mấy thứ cảm xúc phức tạp kia, cũng tự áp chế bản thân, tích góp sức mạnh của bản thân, chờ đợi thời khắc kinh động lòng người sắp tới...

Chờ giết chết Khương Vọng, Tả Quang Thù, hoặc là bị bọn họ giết chết.

Thời gian chờ đợi trước giờ luôn rất dài.

Nhưng lần này, tựa hồ lại trôi đi cực nhanh.

Vào lúc Hạng Bắc ngước mắt nhìn về phía xa, hắn ta đã thấy một cái chấm đen nhanh chóng bay tới.

Bên trong Trùng đồng phản ánh rõ ràng dáng vẻ của Thái Dần, tốc độ của hắn ta khi bay trở về nhanh hơn rất nhiều so với lúc bay đi!

Nhanh như vậy đã có thể dụ Khương Vọng tới đây sao?

Nên nói là thủ đoạn của Thái Dần thật cao minh, hay là nên nói họ Khương kia quá lỗ mãng đây? Hạng Bắc từ bỏ những suy nghĩ phức tạp trong đầu, tập trung vào trận chiến. Hắn ta cầm thẳng cây Cái Thế Kích lên, thân hình từ từ bay lên không trung, làn khói màu đen của Thôn Tặc Phách Thể cũng bắt đầu bao trùm toàn bộ thân hình hắn ta, hoàn toàn làm xong toàn lực để chuẩn bị bùng nổ.

Nhưng chỉ nghe một câu "Chạy mau!"

Một tiếng kêu gào này của Thái Dần, cực kỳ dồn dập lại còn mang theo sự hốt hoảng, trong hốt hoảng, lại còn có mấy phần không thể tin.

Cái gì mà có thể khiến cho người lao tâm khổ tứ bày trận pháp mai phục ở đây trở nên hốt hoảng đến như vậy?

Đại trận của ngươi ở chỗ này, có cái khẩn trương cơ chứ?

Chẳng lẽ là diễn kịch để lừa gạt Khương Vọng?

Vậy tại sao không báo trước cho ta một tiếng... Không sợ ta hiểu lầm hay sao?

"Có chuyện."

Một câu "có chuyện gì xảy ra?" của Hạng Bắc còn chưa nói xong, thì đôi Trùng đồng Thiên Hoành Song Nhật của hắn ta đã phản chiếu ra câu trả lời rồi.

Mà người mặc màu áo xanh mát mắt, đang bay nhanh phía sau lưng của Thái Dần kia, chính là Khương Vọng.

Mà cơ hồ ngay khi hình ảnh của Khương Vọng lọt vào trong tầm mắt thì...

Cả một bầy dị thú Họa Đấu kéo tới đông đúc rậm rạp như hắc thủ triều cũng ào ào cuốn tới!

Cây Cái Thế Kích vừa mới giơ lên lại ngay lập tức rủ xuống, Hạng Bắc mau chóng bóp gãy câu chuyện, quay đầu bỏ chạy.

Lại nói, sau khi Khương Vọng dùng một nhát kiếm làm bị thương Họa Đấu vương thú, hắn liền nhanh chóng đạp mây bay đi, cũng dẫn theo cả một bầy Họa Đấu hung hăng đuổi giết hắn.

Kiếm Tiên Nhân cực kỳ rực rỡ và huy hoàng ở Hoàng Hà Hội kia, ở trong Sơn Hải Cảnh này chỉ ngắn ngủi lộ mặt một cái, ánh sáng rực rỡ ngay lập tức bị tiêu diệt hết.

Khương Tước gia sau khi chuẩn bị xong xuôi cho công cuộc chạy thục mạng kéo dài, bèn mở Truy Phong Bí Tàng, một đường chạy như điên.

Phản ứng của Họa Đấu vương thú kia cũng không chậm chút nào, tiếng rống giận dữ vang lên, tựa hồ ở ngay bên tai.

Khương Vọng rất nhiều lần cảm giác được hơi thở lạnh lẽo dày đặc tựa hồ đã dán lên phía sau cổ của hắn Hiển nhiên chỉ bay nhanh theo một hướng thì không cách nào có thể thoát khỏi truy kích, hắn chỉ có thể dựa vào sự dẻo dai kéo léo của tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân, bắt đầu điên cuồng chuyển hướng.

Chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, cả người trên không trung không ngừng chuyển động, cực kỳ phiêu dật, biến đổi vị trí vô cùng ảo diệu.

Ban đầu thì kể ra cũng phát huy tác dụng, cách này khiến cho Họa Đấu vương thú nhiều lần cắn hụt. Nhưng dù sao thì Khương Vọng cũng chỉ có một thân một mình, còn Họa Đấu thì có nguyên một bầy đàn, mà lại còn được huấn luyện một cách cực kỳ bài bản.

Dưới sự chỉ huy của Họa Đấu vương thú, đám dị thú giống y như những con chó dữ tợn này lại biểu diễn ra chiến thuật kỵ binh tuyệt diệu – bao vây chặn đánh con mồi làm cho người ta hoa mắt chóng mặt. Sau khi Khương Vọng càng thêm thán phục thì chỗ trống để xê dịch cũng dần dần mất đi. Thanh vân ấn ký từng đóa từng đóa hiện lên rồi lại biến mất ở trên không trung, Khương tước gia thân khoác áo xanh, lưng đeo bội kiếm nhìn đến là tiêu sái ung dung, nhưng đây chẳng qua là khí chất giả tưởng mà tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân mang tới, chứ thực ra nội tâm Khương Vọng sốt ruột đến muốn hỏng mất luôn rồi. Hắn đã thề cực kỳ hùng hồn là sẽ dẫn tiểu đệ Tả Quang Thù hoành hành hết chốn ở Sơn Hải Cảnh này, thế mà bây giờ chưa có thu vào tay được cái gì, đã bị đào thải ra khỏi trận chiến rồi, mặt mũi của đại ca này còn để vào đâu?

Lại còn tổn thất mất ba thành thần hồn bản nguyên nữa chứ, nỗi đau này thật khó mà chịu đựng mà... Nhưng mà còn có thể làm cái gì nữa đây?

Cái con Họa Đấu vương thú đáng chết này quá xảo quyệt, lại quá mạnh mẽ, lại còn mang theo một đàn thú quân đông đúc, hoàn toàn không cho người khác nửa điểm đường sống mà.

Cho dù là Khương Vọng hắn, cũng trong lúc nhất thời căn bản không nghĩ ra biện pháp thoát thân.

Không kiềm được cực kỳ khó chịu.

Đột nhiên một cỗ lực lượng bên trong Ngũ Phủ Hải không ngừng kích động Nhớ lại ta đường đường là Thanh Dương Tử của Đại Tề, giữ chức quan tam phẩm, đeo tứ phẩm thanh bài! Lần trước bị đuổi giết phải chật vật như vậy là... cũng lâu rồi...

"Nhìn thoáng một chút đi, tiên chủ lão gia, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên bị Thần Lâm đuổi giết.

Bên trong phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung, Bạch Vân Đồng Tử không ngừng hỗ trợ thúc giục ra Thiện Phúc Thanh Vân, đồng thời cũng không ngừng nói dông dài.

"Ở ký ức bên trong Tiên Cung của ngươi, có biện pháp nào có thể chạy thoát khỏi lần đuổi giết này không?" Vọng trong lúc chạy trốn, trộm rảnh rỗi hỏi một câu, mang tâm thái còn nước là còn tát.

Khương Bạch Vân Đồng Tử cực kỳ tốn sức bắt đầu suy nghĩ, sau đó mới nghiêm túc lắc đầu: "Ở ký ức bên trong Tiên Cung của ta, không có tồn tại một tiên chủ nào bị Thần Lâm truy sát cả"

Ngươi nếu là thuận miệng nói thì coi như thôi đi.

Suy nghĩ nghiêm túc như vậy làm gì, rất đả thương người đấy biết không Trong lúc Khương đại tiên chủ đang suy nghĩ làm sao đem Bạch Vân Đồng Tử ném ra ngoài cho chó ăn, thì bỗng nhiên trước mắt sáng lên, trong khắp Sơn Hải Cảnh không quen thuộc này, hắn lại thấy được một người quen Thiên kiêu Hạ quốc Thái Dần, dùng một loại tư thái cực kỳ tàn bạo, vọt vào trong tầm mắt của Khương Vọng, tay Thái Dần nhanh chóng bắt pháp quyết, ống tay áo phiêu đãng, không hề che dấu sát ý trong đáy mắt chút nào.

Chỉ như vậy đối mặt với Khương Vọng trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi.

Rồi sau đó không nói lời nào, xoay người chạy như điên.

"Này!" Khương Tước gia tức giận hét một tiếng: "Tặc nhân chạy đâu!"

Đóa thanh vân dưới chân ngay lập tức bị đạp bể, so với lúc mới bắt đầu bỏ chạy giữ mạng, giờ lại còn phải nhanh hơn ba phần!