Chương 2290 Người này tên gì? (2)
Sau khi nhiệt độ cao khó có thể chịu đựng hạ xuống trước, một con rồng đỏ từ trong màn lửa xuất hiện, nhe nanh múa vuốt.
Trong tiếng rít sắc bén, có rồng trắng phun ra nuốt vào ảo ảnh chiến tranh xuất hiện, mang theo sát cơ bốn phía.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên một tia sét quét qua, từ bên trong tia sét, xuất hiện một con rồng sét, từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống nhân gian.
Nước, gió, lửa, kim, sét.
Dùng năm nguyên tố tày, trấn sát tám phương.
Chính là siêu phẩm đạo thuật gia truyền của Thái thị, Ngũ Long Phong Thiên!
Lúc tranh khôi tại Quan Hà Đài, hắn ta vẫn chưa tu thành thuật này. Sau khi Hoàng Hà Chi Hội kết thúc, hắn ta lấy sự sỉ nhục làm động lực ngược lại phá giải được vấn đề khó khăn, thành công nắm giữ môn siêu phẩm đạo thuật này ở cấp bậc Ngoại Lâu.
Năm nộ long có hình thái và màu sắc khác nhau này vừa xuất hiện, liền lập tức tiếp quản mảnh đất trời này, khống chế khoảng cách giữa Thái Dần và đối thủ thần bí này.
Hàn tinh nho nhỏ kia, dừng lại trên không trung.
Người tới với thanh trường thương của mình, cũng đột nhiên dừng bước giữa đường.
Chỉ là...
Thái Dần cảm thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng còn cách xa như vậy, rõ ràng một thương này đã bị cản lại.
Mi tâm của hắn ta, lại vẫn mơ hồ có cảm giác đau nhói!
Rõ ràng chưa từng trúng phải một thương nào, nhưng lại giống như đã bị một thương xuyên sọ!
Gào! Gào! Gào!
Thái Dần xua đi loại cảm giác bất an này, khởi động ngũ long gào to trên không trung, năm loại nguyên lực hoàn toàn khác nhau, quấn lây nhau thành từng đạo xiềng xích mắt thường khó thấy được, giăng đầy bên trong không gian mà đạo thuật này bao phủ. Đây chính là trói buộc vô hình.
Nước, gió, lửa, kim, sét, năm con rồng nguyên lực này quấn lấy nhau, xoay tròn, giống như một thanh thương năm màu đều nhau. Thân thể năm con rồng này lại duỗi ra bên ngoài, bao trùm một khu vực cực lớn, chỉ cúi đầu rồng xuống, uy lăng đối thủ.
Bầu trời cũng theo đó mà hiện ra năm màu, xanh lam, xanh lá, đỏ, trắng, tím.
Xem ra giống như toàn bộ bầu trời đều bị nhuộm dần, sau đó trời sập xuống, tất cả sụp đổ.
Bên trong phạm vi bị thuật này bao phủ, chỉ cảm thấy trời đất hỗn loạn, năm màu làm rối mắt.
Mà từ bên ngoài phạm vi bao phủ của thuật này nhìn vào, quang ảnh rực rỡ mà Ngũ Long Phong Thiên chế tạo ra, cũng giống như một cây dù đủ mọi màu sắc.
Nó đã được căng ra.
Thân thể ngũ long là tán dù.
Đuôi rồng quấn chặt là mũi dù.
Năm loại nguyên lực hiển hóa dày đặc, vừa lúc phủ kín các kẽ hở giữa năm thân thể rồng, nhìn như mặt dù.
Mà năm cái đầu rồng rũ xuống, tự mình gào rống, phóng ra thần thuật.
Cho nên có chùy nước xoay tròn tốc độ cao, đao gió bay lượn khó dò, cầu lửa gào thét rơi xuống, tên sắt rơi xuống giống như mưa, sấm sét phá không gian, đạo pháp đơn giản nhất, kiêm cụ thần thuật uy, trong giây lát trút xuống như thác đổ.
Giống như trời đổ mưa to, đột nhiên xông đến thân ảnh người cầm thương kia.
Mỗi một giọt "mưa", đều là thần thuật của rồng.
Mỗi một giọt "mưa", đều là hung khí chết chóc.
Trời đang sập, mưa đang rơi.
Thái Dần vốn định dùng thuật này để đối phó với Khương Vọng, chỉ là do Họa Đấu truy đuổi nên không có cơ hội.
Bây giờ đối phó với người này, cũng không tính là bôi nhọ nó.
Cho nên hắn ta thấy...
Dưới sự bao phủ của Ngũ Long Phong Thiên, nam tử tóc đen như mực kia chẳng qua chỉ hơi run cổ tay phải, liền đã giương trường thương lên. Đuôi thương hướng xuống biển, mũi thương hướng lên, sau đó giơ thương nhìn trời.
Dưới chân nhẹ đạp một cái, thân người liền lướt sóng mà đi.
Hai tay hắn ta cầm thân thương, cán thương vừa lúc chia khuôn mặt kia thành hai nửa.
Mà Thái Dần rõ ràng chú ý đến, một đôi mắt lạnh của người kia, vẫn luôn bình tĩnh nhìn mình.
Rõ ràng đã giơ thương chỉ trời, rõ ràng đang phải đối kháng với siêu phẩm đạo thuật như Ngũ Long Phong Thiên. Nhưng giống như chỉ là đem que cời lửa đẩy một chút lửa vào trong bếp lửa mà thôi, không chút để tâm. Còn bốn mắt nhìn nhau với ngươi, giống như muốn giao lưu việc vặt sinh hoạt với ngươi vậy.
Hết lần này đến lần khác cằm dưới của hắn ta cứ nhấc lên, sắc bén như vậy, hầu như không chút che giấu sự khinh miệt của mình!
Loại khinh miệt này khiến cho Thái Dần cực kỳ phẫn nộ, năm tòa Nội Phủ đồng loạt lay động, cho nên tím phun lửa, rồng trắng phun gió, gió trợ thế lửa...
Thiên địa lúc đó, tiếng rồng ngâm liên miên không dứt.
Dưới sự ảnh hưởng của Ngũ Long Phong Thiên, thần thuật hỗn loạn khó dò, mỗi một tấc không gian đều đang run rẩy, có những nơi thiên địa còn trở về vẻ kinh khủng thời hỗn độn.
Nhưng dù sao, cũng chỉ là "vài nơi".
Nam tử tóc đen như mực đã lướt sóng nhảy lên.
Nhảy lên nhẹ nhàng như thế, nhưng sau khi nhảy lên, lại có một loại sức mạnh khó có thể tưởng tượng được, lấy hắn ta làm trung tâm, chợt bạo phát.
Póc!
Póc!
Có vài tiếng lửa nổ vang lên lóc bóc giống như củi khô bị đốt trụi bên trong bếp lò.
Thanh trường thương nhìn qua không có gì đặc biệt kia, trong qua trình đâm thẳng lên trời, trên đầu mũi thương bỗng nhiên xuất hiện một sợi hỏa diễm.
Một ngọn lửa màu vàng kim chói lọi.
Thình thịch!
Sợi hỏa diễm này trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một biển lửa màu vàng kim, vừa giống như một con rồng lửa cực lớn, nhảy lên...
Đây là ngọn lửa huy hoàng, lộng lẫy, chiếu sáng cho thiên địa vạn vật.
Cái gì mà rồng xanh lam, rồng xanh lá, rồng đỏ, rồng trắng, rồng tím.
Cái gì mà quấn đuôi kết thành dù lớn bằng trời.
Cái gì mà Ngũ Long Phong Thiên.
Sau khi biển lửa rực rỡ vàng kim này xuất hiện, tất cả đều bị đốt trụi.
Khắp đất trời được bao phủ bởi một lớp kim sa, tất cả đều trở nên huy hoàng rực rỡ.
Đây là thần thông, Thái Dương Chân Hỏa!
Giống như một vầng mặt trời nổ tung.
Thiên địa vạn vật cũng vì vậy mà rực rỡ.
Mà phiền toái mà Thái Dần gặp phải không chỉ có vậy.
Lúc nam tử tóc đen như mực kia đạp sóng bay lên, giơ thương nhìn bầu trời.
Khi tầm mắt của ngươi dồn mọi sự tập trung vào ánh kim rực rỡ kia...
Một cước nhìn như chuồn chuồn lướt nước kia, lại làm cho thương thế kinh khủng ngưng tụ suốt một đường vượt biển nổ tung.
Thương khí kinh khủng lưu lại trong vết nước thật lâu không biến mất kia, vậy mà nổi lên mặt biển, tạo nên một thanh trường thương hơi mờ ảo nhìn qua không thấy điểm đầu, hống như một thanh thương được thần nhân cầm trong tay, không nhìn thấy điểm cuối!