Chương 2291 Không vì Sở ca, cũng vì Sở điệu (1)
Trên tay Thái Dần lại xuất hiện một trận bàn màu xanh che trước người.
Trên trận bàn, đường vân lành lạnh.
Bên trong những đường vẫn này, đột nhiên trồi lên một đôi tay gầy trơ xương nhợt nhạt không có chút máu nào. Hai tay lộ ra, sau đó thân thể cũng chen chúc chui ra, tiếp đó là một hàng lông màu đỏ ngầu, một chiếc lưỡi dài đỏ tươi như lệ quỷ liền theo sau chui ra.
Hình dáng dữ tợn, khí thế lạnh lẽo.
Chính là trận bàn Xích Mi Điếu Tử Quỷ.
Con quỷ này vừa mới hiện thân, chiếc lưỡi đỏ tươi kia nhanh chóng kéo dài, giống như linh xa, quấn quanh thanh trường thương vượt biển này.
Giống như dải lụa trên trường thương, lại giống như dây thừng trói giao long.
Nhưng còn chưa đợi nó phát lực, thì cái lưỡi đỏ tươi dài ngoằng kia đã đứt thành từng đoạn, nổ tung đầy trời, giống như bươm bướm đỏ như máu bay múa khắp trời.
Trận bàn trên tay Thái Dần, ngay lúc đó cũng chia năm xẻ bảy.
Thanh trường thương hơi mờ vẫn tiến về phía trước.
Tay trái của Thái Dần, xuyên qua mảnh nhỏ của trận bàn bị chia năm xẻ bảy, tiếp tục dò xét về phía trước, năm ngón tay nắm thành quả đấm, lay động tứ lâu tinh quang, dùng nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình, cực kỳ cứng rắn va chạm với một thương này.
Răng rắc.
Thanh thương nhìn không thấy đầu này, phát ra tiếng nứt vỡ của đồ sứ, cuối cùng vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất vô hình.
Thái Dần cũng bị lực chấn động cực lớn này, đẩy lui mấy trượng, vừa vặn rơi vào trên đá ngầm.
Mà cũng ngay lúc đó, sau khi Hạng Bắc và cự hán kia va chạm, cũng bị rơi xuống, dư lực đánh vỡ đá ngầm!
Hạng Bắc chân đạp sóng biển, thân quấn quỷ khí, ánh mắt cực khi ngưng trọng.
Thái Dần một mực thối lui đến sau lưng hắn ta, đứng trên mặt biển gợn sau khi đá ngầm chìm xuống.
Lúc nãy trên trời cao, hắn ta và cự hán kia chỉ đơn thuần va chạm.
Mà hắn ta không nghi ngờ chút nào, rơi vào thế yếu.
Thể phách võ phu, mạnh mẽ tột cùng như thế!
Cự hán đột nhiên xuất thủ này, là võ phu gần như đã chạm đến ngưỡng cửa Thần Lâm, mặc dù không bằng Chung Ly Viêm kia, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn.
Hai người này từ đâu tới đây?
Hắn ta và Thái Dần đồng thời ra tay, mà vẫn rơi xuống thế yếu.
Thiên kiêu các nước đều đã được gặp tại Hoàng Hà Chi Hội, những đệ tử kiệt xuất của các đại tông phái nam vực, hắn ta cũng biết gần hết. Lại không có ai giống với hai người trước mặt.
Là tông môn lánh đời nào đó sao?
"Là [Ai Dĩnh] hay là [Bi Hồi Phong]?"
Hạng Bắc nhìn nam tử xách thương kia, hỏi.
Mặc dù cự hán võ phu kia nhìn qua khí thế lớn hơn, nhưng hắn ta theo bản năng cảm thấy, trong hai người này, hẳn là do người xách thương này làm chủ.
"Vấn đề này hình như không phải là chuyện mà ngươi nên suy nghĩ. Trên cao, cự hán kia lớn tiếng nói: "Hoặc là giao ra Hoài Sa Ngọc Bích, hoặc là chết!"
Hạng Bắc giận quá hóa cười: "Xem ra ta đã cho ngươi quá nhiều tự tin rồi!"
Hắn ta nhấc lên Cái Thế Kích, tiến về trước một bước: "Hạng mỗ ngược lại muốn nhìn một chút, các ngươi muốn ta chết như thế nào!"
Võ phu vô lễ này, nếu thật sự cảm thấy sức mạnh nhục thân của mình chiếm thượng phong, liền có thể giết chết Hạng Bắc hắn, thì không khỏi quá mức nực cười!
Nhưng lúc này, nam tử tóc đen như mực kia lên tiếng.
Hắn ta chỉ chỉ phía sau Hạng Bắc, không chút để ý nói: "Ta nghĩ bằng hữu của ngươi, có ý kiến không giống với ngươi lắm"
Hạng Bắc cảnh giác quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên mi tâm Thái Dần đang đứng sau lưng hắn ta, bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng, phun ra một dòng máu tươi, cả người ngửa ra sau, ngã xuống Thái Dần vốn đã tiêu hao rất nhiều sức lực trong cuộc rượt đuổi của Khương Vọng, tay phải lại còn bị Trương Tương Tư đâm trúng.
Vết thương chưa lại, có điều máu đã đông rồi.
Có thể nói, nếu không phải mục đích chủ yếu của Khương Vọng là thoát khỏi sự truy đuổi của Họa Đấu vương thú, thì lúc ấy hắn đã chém luôn Thái Dần rồi, chưa chắc cho người kia có cơ hội chạy tới bày binh bố trận cho hắn.
Tiếp theo hắn ta triệu tập Thần Ngục Lục Đạo trận, vây nhốt Khương Vọng và Họa Đấu vương thú, lại tiêu hao một phần lớn.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp điều chỉnh khí tức, Thần Ngục Lục Đạo trận đã bị Họa Đấu vương thú cưỡng chế phá hỏng trong tình huống chưa chuẩn bị gì. Cũng vì thế mà hắn ta bị thương nặng. Liên tục chạy trốn đến tận đây, cuối cùng mới có thời gian dừng lại xử lý vết thương.
Thế nhưng mới ngồi xếp bằng chưa được bao lâu thì hai người kia đã trực tiếp tìm tới cửa, hắn ta không thể không tiếp chiến.
Hạng Bắc biết được trạng thái của Thái Dần cũng không tốt, hắn ta vốn đang nâng kích tự bảo vệ và điều tức. Nhưng dù như vậy...
Hắn ta cũng không ngờ rằng Thái Dần sẽ thua thảm hại đến mức này! Trong ấn đường của Thái Dần có thương khí, vậy mà lúc trước hắn ta không xem kỹ nó.
Nhưng giờ phút này, khi đặt sự chú ý lên người Thái Dần, cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận được khí tức của người kia đang suy yếu nhanh chóng.
Hạng Bắc không chần chờ gì nữa, trực tiếp vung tay ném Hoài Sa Ngọc Bích ra xa, một tay khác thì nhấc Thái Dần lên rồi xoay người bay nhanh ra xa xăm.
Là Ai Dĩnh? Hay là Bi Hồi Phong?
Trong gió mạnh phần phật, hắn ta không kìm lòng được mà suy nghĩ về vấn đề này!
Trước đó, sau khi giao thủ, sở dĩ hắn ta cố ý hỏi vấn đề này là vì có nguyên nhân.
Ai Dĩnh và Bi Hồi Phong đại diện cho hai tính chất hoàn toàn khác biệt. Nếu là Bi Hồi Phong vô tình thất lạc trước đó thì cũng không có gì đáng nhắc tới, ai cũng đều có khả năng lấy được. Chỉ cần nó không nằm trong tay cường quốc, chỉ cần nó xuất hiện một lần nữa thì sớm muộn gì cũng có thể đoạt về.
Giống như khi đó Hoài Sa Ngọc Bích bị người ta mang tới Ung quốc, sau đó lại nhanh chóng bị đoạt về trong lần Sơn Hải Cảnh kia.
Nếu là Ai Dĩnh...
Trong ngần ấy năm Sơn Hải Cảnh được mở ra, chương ngọc bích Ai Dĩnh chưa xuất hiện lấy một lần. Nghe nói...
Vẻn vẹn chỉ là nghe nói...
Năm đó khi Hoàng Duy Chân chết đã từng để lại một câu nói, tổng cộng có mười sáu chữ..."Phượng Hoàng cùng bay, dục hỏa vĩnh từ; không vì Sở ca, liền vì Sở điệu.