Chương 2292 Không vì Sở ca, cũng vì Sở điệu (2)
Nhưng thật ra cho tới tận bây giờ, Ai Dĩnh trong Cửu Chương Ngọc Bích vốn chưa từng có ở Sở quốc.
Nó đã biến mất cùng với cái chết Hoàng Duy Chân từ chín trăm năm trước rồi.
Chung quy chương Ai Dĩnh này vẫn có ý nghĩa khác với những chương ngọc bích khác...
Lại nói Hạng Bắc kia vứt bỏ ngọc bích rồi chạy trốn mà không hề do dự, võ giả với thân hình vạm vỡ kia xuất phát đuổi theo, nhưng nam tử tóc đen lại cản lại: "Khôi thống lĩnh!"
Đồng thời lật tay về một cái, thoáng chốc đã có một bàn tay cháy hừng hực xuất hiện ở giữa không trung cầm lấy miếng ngọc bích kia.
Phù phù phù.
Hạng Bắc để lại kình lực sắc bén trên ngọc bích, chúng đâm đại thủ cháy hừng hực kia thành trăm ngàn lỗ thủng.
Nhưng đại thủ cháy hừng hực lại liên tục thu nhỏ, không ngừng tự bổ sung vào chỗ trống, từ đầu đến cuối cùng không để cho miếng ngọc bích thoát khỏi khống chế.
Cuối cùng cũng hao hết kình lực mà Hạng Bắc tạm thời thêm vào trên ngọc bích, thế là nó bay về phía nam tử tóc đen.
"Sao không đuổi theo?" Cự Hán họ Khôi ồm ồm nói:
"Tuy không thể nhỏ cổ tận gốc trong Sơn Hải Cảnh, nhưng nếu bây giờ giết chết bọn họ, tốt xấu gì về sau cũng tránh được phiền phức trong Sơn Hải Cảnh Nam tử tóc đen nhẹ nhàng cầm ngọc bích trong tay, nhìn ngắm một chút rồi nói một cách thờ ơ: "Người tên Hạng Bắc này, chỗ mạnh nhất của hắn ta là sức mạnh thần hồn.
"Vậy thì sao?" Cự Hán nói:
"Thần hồn khí huyết của ta cô đọng như một, không phân chia tách riêng. Thần hồn của hắn ta có mạnh hơn thì cũng khó có thể làm ta bị thương"
Cự Hán nhìn về phía nam tử tóc đen: "Lẽ nào ngươi sợ sao? Chúc Duy Ngã, như thế này chẳng giống ngươi gì cả" Chúc Duy Ngã khẽ cười một tiếng.
Kỳ lạ ghê, Khôi Sơn cảm thấy phép khích tướng vụng về của hắn ta có thể kích thích được người khác ư. Hắn ta lấy đâu ra cái tự tin này vậy?
"Ý của ta đó là, ba phần thần hồn bản nguyên của hắn ta quý giá hơn tất cả mọi người tham gia Sơn Hải Cảnh. Vậy nên quyết tâm bảo vệ ba phần thần hồn này của hắn ta cũng mạnh hơn tất cả mọi người. Chúc Duy Ngã nói tiếp:
"Mà vừa hay, dưới tình huống có đủ quyết tâm, Hạng gia cũng cung cấp cho hắn ta năng lực để bảo vệ nó" Chúc Duy Ngã đã cất Hoài Sa Ngọc Bích, quy người đi về một hướng khác: "Chúng ta muốn giết hắn ta thì rất khó"
Hiển nhiên Khôi Sơn - thống lĩnh Tội Vệ thành Bất Thục cũng không chịu phục: "Thử một chút thì có làm sao?" "Lấy được Hoài Sa Ngọc Bích rồi, chúng ta không cần thiết đánh đổi bằng một cái giá đắt như vậy. Sơn Hải Cảnh rất lớn, chưa chắc sau này chúng ta đã gặp lại. Hơn nữa..." Chúc Duy Ngã nói:
"Bọn họ mất đi Hoài Sa Ngọc Bích, nếu như họ còn muốn đủ tư cách ở lại Sơn Hải Cảnh thì chắc chắn sẽ ra tay với người khác. Cứ để người khác đến bào mòn át chủ bài của họ đi, tóm lại lời hơn việc chúng ta đi liều mạng"
"Thế Thái Dần của Hạ quốc chết chưa?" Khôi Sơn hỏi.
"Vậy còn phải xem bọn họ đã chuẩn bị dược tốt cứu mạng ra sao rồi. Chúc Duy Ngã nói.
"Chắc chắn bọn họ còn muốn lấy thêm ngọc bích, nếu không thì việc tiếp tục ở lại trong Sơn Hải Cảnh này cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng không chờ được nút thời gian then chốt kia. Khôi Sơn nói:
"Nếu như bọn họ chữa khỏi thương thế, trở lại tìm chúng ta thì sao?"
Chúc Duy Ngã liếc hắn ta một cái: "Đổi vị trí suy nghĩ thử xem, nếu là ngươi, ngươi sẽ đi tìm người đã đánh bại ngươi và cướp đi ngọc bích, hay là tìm người ngươi có thể đánh bại và cướp lấy ngọc bích của họ?"
Khôi Sơn trả lời không chút do dự: "Đương nhiên là ta đi tìm kẻ đã cướp của ta, rồi cướp trở về!"
Chúc Duy Ngã im lặng chốc lát rồi mới nói: "Ta nghĩ suy nghĩ của người bình thường sẽ không giống ngươi. Khôi Sơn nhếch miệng: "Chưa biết tên Hạng Bắc kia sẽ làm thế nào đâu, ta cảm nhận được hắn ta là một nam tử chân chính"
"Nếu như Thái Dần không chết, Thái Dần sẽ ngăn cản hắn ta. Nếu như Thái Dần chết đi, một mình hắn ta cũng không tạo ra được sóng gió gì? Chúc Duy Ngã đạp nước mà đi:
"Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa"
Khôi Sơn đi theo ở bên cạnh, vốn đã cao hơn đối phương một cái đầu rồi, mà còn cố ý bay trên không trung: "Đi Ngu Uyên mài thương lâu như vậy, ta nghĩ sau khi ngươi xuất quan sẽ muốn gặp một người giết một người mới phải"
Chúc Duy Ngã tóc đen mặc áo choàng, đi không ngừng nghỉ, dường như toàn thân đều ở trong cái bóng của Khôi Sơn, nhưng khí thế thì không hề thua kém chút nào, chỉ hỏi ngược lại: "Những người đến Sơn Hải Cảnh là những người thế nào? Bọn họ đều có chỗ dựa ra sao? Quân thượng nhà ngươi có bao nhiêu tài nguyên để cho ngươi sử dụng?"
"Là quân thượng nhà chúng ta. Khôi Sơn sửa lại.
Chúc Duy Ngã vừa đi vừa nói: "Quan hệ giữa ta và nàng là hợp tác.
Khôi Sơn nói rất kiên trì: "Ít nhất trong mấy năm nay là quân thượng nhà chúng ta.
"Nếu đã như vậy..." Chúc Duy Ngã dừng bước, ngước mắt nhìn hắn ta.
Khôi Sơn nhịn không được mà ngửa đầu ra sau, nếu không thì luôn có ảo giác rằng một giây sau Tân Tẫn Thương sẽ đâm đến trước mặt mình.
"Vấn đề vừa rồi của Hạng Bắc. Chúc Duy Ngã nói tiếp:
"Là Ai Dĩnh thì thế nào? Mà Bi Hồi Phong thì lại làm sao?"
Khôi Sơn lập tức ngậm miệng lại.
Chúc Duy Ngã cũng không nhiều lời, nâng thương tiếp tục tiến lên.
Khôi Sơn theo sau nói: "Chờ khi ngươi ra ngoài rồi thì tự mình hỏi quân thượng, ta nghĩ ngài sẽ không giấu người.
"Biết rồi thì thế nào? Không biết thì làm sao?" Chúc Duy Ngã thờ ơ nói:
"Ta không thèm để ý những thứ đó"
Vậy ngươi còn hỏi? Khôi Sơn lẩm bẩm trong lòng.
Hai người cứ im lặng tiến lên như vậy một hồi.
Khôi Sơn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhịn không được mà hỏi: "Không đúng, ta vẫn cảm thấy sai sai. Mặc dù ngươi nói rất nhiều lý do, thế nhưng dựa vào sự hiểu biết của ta về ngươi... Một khi đã giao đấu thì ngươi sẽ không bỏ qua cho họ.
"Ồ" Chúc Duy Ngã cười khẩy một tiếng:
"Ngươi cảm thấy ngươi rất hiểu ta?"
Khôi Sơn nói với ngữ điệu khoa trương: "Ờm, dù thế nào thì cũng trải qua nhiều chuyện cùng nhau như vậy.
Ngươi quá lạnh lùng rồi đó.
Thế là Chúc Duy Ngã thu hồi nụ cười khẩy, hơi nghiêm túc nói một câu: "Ta nghĩ, có lẽ có người còn muốn tự mình cho bọn họ một bài học hơn.
"Ai cơ?" Khôi Sơn nghĩ không ra. Nhưng Chúc Duy Ngã không đáp lại.