Chương 2296 Đại trù ngự dụng (3)
Ý nghĩa của hai khối dung nham lúc trước là để mô phỏng theo Tam Muội Chân Hỏa, ra hiệu để hắn triệu hồi Tam Muội Chân Hỏa ra và cho nó ăn.
Sau khi "nó dạy nhiều lần mà vẫn không thông" thì dứt khoát ra tay...
Lý nào lại vậy!
Vào giờ phút này, Khương Vọng lại nhìn hồ dung nham to lớn kia, đó quả thực chính là một chén súp đặc lớn, còn Khương Vọng hắn chính là nguyên liệu nấu ăn, miếng thịt trong canh mà.
Hơn nữa, dường như hàng loạt Họa Đấu đầy khắp núi đồi đều nhìn chằm chằm hắn mà thèm nhỏ dãi. Nhưng chỉ có vương giả của bầy Họa Đấu mới được hưởng "bữa tối" quý giá như thế của hắn...
Tuy thân thể đang bị dung nham bao quanh, nhưng Khương Vọng biết rõ thẹn ý trên mặt mình tuyệt đối không phải do độ nóng của dung nham mà ra.
Hắn thật sự muốn nâng kiếm lên, chém cái con Họa Đấu Vương này một nhát. Thật sự muốn thả hết những con Họa Đấu này vào trong một nồi để nấu... nếu như không phải là đánh không lại.
Nhìn ra xa bốn phía thì cũng có thể hiểu đại khái vì sao Họa Đấu vương thú nhốt hắn ở đây, rồi lại không thi hành bất cứ cấm chế gì.
Bởi phóng tầm mắt trông ra, mãi cho đến tận cuối tầm mắt cũng đều là những dãy núi phun trào dung nham.
Đi tới đâu cũng đều là Họa Đấy, vậy hắn có thể chạy trốn đến đây, rồi có thể chạy được bao xa?
Ngay ở xung quanh hồ dung nham này thì cũng đã có cả ngàn con Họa Đấu nhìn chằm chằm hắn. Muốn chạy ư?
Làm gì có cơ hội.
Thực lực...
Suy cho cùng vẫn là thực lực.
Kiếm chậm một giây, địch sống ta chết.
Lực kém ba phần, chịu đủ ức hiếp!
Khương Vọng nghiến răng nghiến lợi trong thời gian tám đến chín nhịp thở, sau đó yên lặng ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu điều tức.
Bị Họa Đấu vương thú nhốt, bản thân biến thành đầu bếp, thần thông hệ Hỏa biến thành nguyên liệu nấu ăn...
Đương nhiên đây là một kiểu sỉ nhục.
Nhưng sau khi bị sỉ nhục thì sao?
Hối hận là chuyện không có chút ý nghĩa gì, oán trờ trách đất lại càng không cần thiết.
Nguyền rủa chửi đổng cũng không thể làm người ta bị thương, trừ khi ngươi là Doãn Quan.
Đánh không lại, trốn không thoát, vậy thì tu hành đi.
Cuối cùng cũng nên tận dụng thời gian làm chuyện có ích nhất.
Đều là dưới Thần Lâm, vì sao có người có thể an toàn trở ra trước sự nổi giận của Quỳ Ngưu, vì sao hắn lại bị Họa Đấu bắt về hang ổ như mèo vờn chuột?
Đương nhiên là Họa Đấu vương thú còn xảo quyệt hơn, Họa Đấu vương thú còn dẫn theo cả đại quân...
Nhưng cho dù có mười ngàn lý do, Khương Vọng cũng không muốn đùn đẩy trách nhiệm.
Chung quy vẫn là thực lực không đủ.
Nếu hiện tại không còn nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì phải nâng cao thực lực bản thân.
Ngoại Lâu tầng thứ nhất không thể thoát thân, vậy tầng thứ hai thì sao?
Đạo đồ mơ hồ không đáng trọng dụng, vậy sau khi rõ ràng thì sao? Hiện tại kiếm thuật chưa đủ để đối đầu, vậy sau khi đạt đến tột đỉnh thì sao?
Tam Muội Chân Hỏa bị nuốt ăn dễ dàng, nếu như có thể luyện nó đến cảnh giới cao nhất thì sao?
Có quá nhiều mặt cần phải tiến bộ.
Có thể nói, đạt tới Ngoại Lâu cảnh thì sự thiếu hụt và không đầy đủ về nội tình của hắn mới bị phô bày rõ rệt.
Khi ở Nội Phủ Cảnh hắn đã là người đệ nhất trong sử sách, nhưng khi đến Ngoại Lâu, vào lúc mọi phương diện đều cần tăng tốc thì khoảng cách cảnh giới vốn không nên bị kéo dài này lại để lộ nhược điểm của hắn. Đối với những danh môn đệ tử kia, mỗi một cảnh giới đều đã được trải sẵn, chỉ cần bước từng bước lên phía trước là được.
Tu sĩ độc hành như Doãn Quan thì lại nắm chắc đạo đồ từ rất sớm.
Còn hắn thì biết rõ mình muốn đi như thế nào, cũng loáng thoáng biết đạo đồ của mình ở đâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có hình dáng rõ ràng và cụ thể hơn.
Vừa hay đây lại là chuyện không vội được. Chỉ có thể kiên định tiến lên phía trước, mà không biết phải đi bao lâu.
Quả thật hiện tại hắn chắc chắn cũng là cường giải đỉnh cấp trong Ngoại Lâu Cảnh, nếu thật sự phải liều sống liều chết thì cũng có thể tranh hạng nhất. Nhưng thật ra, mõi phương diện đều kém Ngoại Lâu đỉnh cấp một chút.
Bất Chu Phong được coi là đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhưng cũng không thể giúp hắn thoát thân. Sự khai phát Tam Muội Chân Hỏa dường như luôn bị thứ gì đó ngăn cách, không thể trực tiếp tiếp cận chân nguyên, cho nên mới bị Bất Chu Phong vượt lên trước dù Bất Chu Phong được tu luyện sau.
Lạc Lối không thể khinh động.
Sức mạnh của Kiếm Tiên Nhân còn phải dựa vào sự kết hợp, hoàn toàn phải xem xem nguồn lực lượng khác mạnh bao nhiêu.
Cho tới bây giờ thần thông Xích Tâm cũng không được xem là hiểu rõ.
Thuật pháp thì có hai môn đạo thuật siêu phẩm là Long Hổ và Diễm Hoa Phần Thành, hai cái này thì không thua kém ai.
Về mặt kiếm thuật thì hiện tại vẫn còn đứng sau Ninh Sương Dung.
Sự thăm dò đạo đồ chắc chắn không thể theo kịp Đấu Chiêu...
Bỗng một tiếng gầm nhẹ vang lên.
Khương Vọng đang chuyên tâm tu hành quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một con Họa Đấu cường tráng bỗng chạy đến bên cạnh hồ dung nham, quăng cái thứ nó đang ngậm trong miệng ra rồi rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Dáng vẻ rất là ngạo mạn.
Thứ bay trên không trung kia chính là một đóa hoa sen đỏ tựa như được điêu khắc từ ngọc.
Nó xoay tròn uyển chuyển, mỹ lệ tinh xảo. Khương Vọng không hiểu ra sao nhưng vẫn đón lấy nó, sau đó lập tức cảm nhận được lực lượng tinh khiết và dồi dào ở trong đóa hỏa liên này. Chỉ nhẹ nhàng ngửi một lát, mà hỏa nguyên trong cơ thể đã bừng bừng rộn ràng.
Khương Vọng không nhịn được mà im lặng trầm ngâm.
Sao hắn lại không hiểu cho được?
Đây rõ ràng là Họa Đấu đang muốn "nuôi nấng" hắn, sợ hắn không cung cấp đủ Tam Muội Chân Hỏa...
Ngẫm nghĩ thì Khương Thanh Dương hắn cả một đời là thiên kiêu.
Một mình liên tục chiến đấu mấy vạn dặm, tung hoành thiên hạ đã bao giờ sợ ai?
Thế mà bây giờ lại bị một đám dị thú nuôi nhốt!
Đây là chuyện mất thể diện đến nhường nào cơ chứ.
Trong chốc lát, Khương tước gia buồn nẫu cả ruột, vừa nghĩ bọn nghiệt súc kia thật đáng hận, vừa nghĩ có của ăn chùa ngu sao mà không ăn. Thế là, hắn hung hăng cắn một miếng hỏa liên, cảm nhận hỏa nguyên trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt chỉ trong chớp mắt thì trong lòng mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Tiếp theo lại cắn một miếng nữa.
Ngay cả viên hạt giống thần thông kia cũng tỏa sáng rực rỡ cả lên.
Sau đó lại cắn thêm cái nữa.
Bầy súc sinh này thật đáng hận.
Rồi lại cắn vài miếng đã hết sạch sẽ.