← Quay lại trang sách

Chương 2297 Ta không muốn trắng tay (1)

Ta hôn mê bao lâu rồi?"

Ánh sáng trong khoang rất dịu, chiếu sáng gương mặt tuấn tú hơi mê mang của Thái Dần.

Trên mi tâm chỉ còn lại một vết đỏ lờ mờ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ biến mất.

"Chúc Long mở to mắt một lần, rồi lại nhắm mắt lại"

Hạng Bắc ngồi ở đuôi khoang nói.

Thân hình của hắn ta quá hùng tráng, chỉ ngồi ở chỗ đó mà đã chiếm gần nửa cái khoang, cây Thế Kích được để nằm ngang, càng chen chúc đến mức không duỗi thẳng chân được.

Khiến cho cái khoang vốn rất rộng rãi này, trông càng chật chội thêm.

Thái Dần bị thương, hắn ta để Thái Dần phải chen chúc thì không tốt lắm, đành để bản thân chen lách vậy.

"Một ngày một đêm..." Thái Dần thì thầm, kiểm tra rõ tình trạng thân thể mình một lượt, cảm nhận thân thể lại khôi phục trạng thái đỉnh cao nhất lần nữa, tất nhiên cũng hiểu rằng Hạng Bắc đã tốn rất nhiều loại dược quý giá để cứu hắn ta.

Hắn ta nhắm mắt lại, thở dài: "Thật sự là một cây thương kinh diễm mà "Hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của ta. Hạng Bắc nói.

Lúc đáp lời, hắn ta vẫn luôn cúi đầu lau mũi nhọn của cây kích bằng một tấm vải nhung.

Hán tử hùng tráng uy vũ, mà động tác lúc này lại rất nhẹ nhàng.

Thái Dần lặng lẽ cảm nhận trong chốc lát, sau đó mở to mắt, cảnh tượng một thương vượt biển ở trong đầu đã vỡ nát.

Hắn đang nhớ lại xem mình bị trúng thương như thế nào.

Thế là hỏi luôn: "Chúng ta trốn ra kiểu gì vậy?"

Giọng điệu của Hạng Bắc như thường: "Ta ném Hoài Sa Ngọc Bích"

Hắn chỉ vô cùng bình tĩnh tường thuật lại một sự thật.

Trong giọng nói không có sự oán trách đối với việc Thái Dần bị quật ngã khi trúng một thương, cũng không có sự an ủi.

Hắn ta mời Thái Dần tới, cho nên hắn ta chấp nhất mọi hậu quả của việc này, chỉ như vậy mà thôi.

Thái Dần trầm ngâm trong chốc lát, cũng chỉ nói: "Vậy chúng ta phải nhanh chóng đoạt được tấm ngọc bích mới"

Bị một người lai lịch không rõ đâm một thương, hắn ta cũng không hề sa sút tinh thần, mà lập tức bắt đầu suy nghĩ xem bước kế tiếp phải làm gì.

Ai cũng sẽ thắng thôi.

Mỗi một nhân vật được ca ngợi là "thiên kiêu" đều chiến thắng không biết bao nhiêu trận từ nhỏ cho đến lớn.

Ai cũng biết phải đối mặt với chiến thắng như thế nào.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều biết cách đối diện với thất bại.

Vì vậy mà có đôi khi, thất bại mới có thể nghiệm ra cái gì gọi là thiên kiêu.

"Đúng vậy, nếu không thì chúng ta không thể chịu nổi trời nghiêng đâu, chắc chắn sẽ bị loại" Hạng Bắc nói.

Thái Dần trực tiếp hỏi: "Đoạt miếng nào đây?"

Nhưng thật ra cả hắn ta và Hạng Bắc đều biết, vấn đề này chẳng có ỹ nghĩa gì mấy.

Xét đến cùng, hai người họ đâu có nhiều lựa chọn.

Tựa như Tích Tụng Ngọc Bích của Đấu Chiêu, Thiệp Giang Ngọc Bích của Chung Ly Viêm, hay Trừu Tư Ngọc Bích của Ngũ Lăng, bọn họ đều không có khả năng đoạt được cái nào trong số này.

"Có thể tìm được Sở Dục Chi và Tiêu Thứ không?" Hạng Bắc hỏi rất thực tế.

"Phải xem duyên phận. Thái Dần lắc đầu:

"Trong một khoảng thời gian, La bàn Thất Tinh của ta chỉ chứa được một đoạn dấu vết mà thôi.

Hạng Bắc hiểu rõ.

Chắc chắn tổ hợp được mọi người công nhận là yếu nhất như Sở Dục Chi và Tiêu Thứ này sẽ che giấu tung tích trước tiên, không thể nào lộ diện dễ dàng.

Mà lúc trước la bàn Thất Tinh này của Thái Dần đã chứa dấu vết của Khương Vọng, sau đó vì kiêng kị nên lại chứa dấu vết của Họa Đấu vương thú.

Họa Đấu vương thú...

Hắn ta đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Không nhịn được mà hỏi:

"Lúc trước, khi ngươi gặp được Khương Vọng là hắn đang đi một mình sao? Khi đó có phải Tả Quang Thù đã rời sân rồi đúng không?"

"Đúng vậy!" Thái Dần cũng giật mình.

Lúc Khương Vọng bị Họa Đấu vương thú truy giết, bên cạnh hắn không hề có một người nào cả.

Dựa vào thực lực của Khương Vọng mà cuối cùng vẫn bị Họa Đấu giải quyết một cách nhẹ nhàng, vậy Tả Quang Thù rõ ràng kém hơn Khương Vọng một bậc sao lại may mắn thoát được?

Vì là chìa khóa để mở ra Sơn Hải Cảnh, nên Cửu Chương Ngọc Bích tuyệt đối sẽ không rời đi trước khi Sơn Hải Cảnh đóng.

Nếu như nói Tả Quang Thù và Khương Vọng đều đã rời sân rồi...

Vậy Quất Tụng Ngọc Bích ở đâu?

Tất nhiên là ở vị trí cuối cùng trước khi hai người này rời sân rồi.

"Đi, đến nơi dấu vết của Khương Vọng biến mất!" Thái Dần lập tức nói.

Chiếc khoang chật chội mà bọn họ đang ẩn thân chính là Xuyên Sơn Toa – bí bảo của Hạng thị. Nó có thể che giấu tung tích, có thể dùng làm phòng ngự và có thể di chuyển, hơn nữa còn có thể xuyên qua núi qua đất như bơi lội trong nước.

Vì trong Sơn Hải Cảnh có nhiều phù sơn và đảo lớn, cho nên hắn ta mới sử dụng bảo vật này. Tiếng nói của Thái Dần vừa dứt, Hạng Bắc đã điều khiển Xuyên Sơn Toa thay đổi phương hướng.

Dưới đáy biển âm u, dãy núi to lớn ẩn núp trong bóng tối tựa như một con cự thú ngủ say. Trong một khoảnh khắc nào đó, ngọn núi đen nhánh bị tách ra, một chiếc Xuyên Sơn Toa toàn thân đen tuyền bơi ra một cách rất tự nhiên. Cảnh tượng này như cá rẽ nước mà bơi, không thấy bất ngờ tí nào. Bộ phận của thân khoang vừa tiếp xúc với nước biển thì đã lập tức biến thành màu nước biển, khi bơi tới chỗ rậm rạp cây rong thì lại biến thành màu của cây rong, ghé qua bụi san hô to lớn thì biến thành màu đỏ như máu.

Màu sắc của khoang thuyền xuyên núi kia liên tục thay đổi, đều có thể hòa làm một thể với cảnh vật, vô cùng tinh xảo.

Sau khi mang theo Thái Dần chạy thoát, Hạng Bắc đã mượn sức mạnh của Xuyên Sơn Toa mà xâm nhập vào dãy núi dưới đáy biển này, dùng cái này để tránh né truy kích.

Dù lấy xuyên núi làm tên cho chiếc tàu con thoi này, nhưng nó cũng có thể bơi một cách nhẹ nhàng tự nhiên trong nước, vô cùng thong dong, không hề tạo ra gợn sóng gì, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào. Mỗi khi có cự thú xuất hiện, nó sẽ đứng im không động đậy.

Cứ ngừng rồi lại đi như thế, cuối cùng cũng rời khỏi đáy biển, vọt lên mặt biển, bay về vị trí trong trí nhớ của Thái Dần.

Sau khi thoát khỏi sự ràng buộc của nước, Xuyên Sơn Toa càng nhanh như chớp giật.

Nhưng dưới sự điều khiển của Hạng Bắc thì nó cũng không bay cao, chỉ phi hành sát mặt biển.