Chương 2300 Chuyện xưa tại đảo Hỏa Sơn (1)
Đương nhiên, Họa Đấu vương thú cũng cố ý biến điệu, chỉ rống một tiếng ám chỉ Khương Vọng, Khương Vọng cũng nghĩ rất rõ ràng...
Có lẽ trong hệ thống ngôn ngữ của Họa Đấu, tiếng rống đó có nghĩa là đầu bếp cũng khó nói.
Tóm lại hai bên đã quen thuộc tới mức có thể gọi thẳng biệt danh của đối phương rồi.
Đương nhiên, vẫn không thể coi là bạn được.
Bởi vì Tam Xoa chưa từng buông lỏng cảnh giác đối với Khương Vọng, vệ sĩ Họa Đấu canh giữ xung quanh hồ dung nham vẫn chưa từng giảm bớt.
Theo Khương Vọng, điều này đã nói rõ Tam Xoa không thích kết bạn cho lắm...
Chắc hẳn con chó dữ này có quá khứ bi thảm, cho nên mới quái gở như thế, lòng đề phòng cực cao đối với cả thế giới này, không muốn tiếp nhận thiện ý của người khác.
Tuy rằng cung cấp Tam Muội Chân Hỏa cho Tam Xoa đã là một thói quen, thế nhưng mỗi lần Khương Vọng đều phải tử đấu một trận trước, rồi mới bằng lòng ngoan ngoãn phun lửa.
Thân là vua Họa Đấu, đương nhiên là Tam Xoa cũng có lúc bực mình, ví dụ như đánh Khương Vọng tới gần chết chẳng hạn.
Mỗi lần Khương Vọng chịu tổn thương mang tính thực chất, không tiếc chủ động áp chế hạt giống thần thông của Nội Phủ đầu tiên, làm cho Tam Muội Chân Hỏa cũng chịu suy yếu tương ứng. Để Tam Xoa có thể hiểu được, gây tổn thương cho hắn sẽ không chiếm được ngọn lửa có chất lượng cao.
Chỉ khi để cho hắn thoải mái lâm ly chiến đấu lại không bị thương nặng, mới có được bữa tiệc Tam Muội Chân Hỏa với phẩm chất tối cao.
Dần dần, chiến đấu cũng trở nên quen thuộc.
Trong quá trình bị Tam Xoa thuần hóa, hắn cũng đang thử nghiệm "thuần hóa" Tam Xoa... mặc dù kẻ bị nuôi nhốt là chính hắn.
Bọn Họa Đấu này cũng không dễ lừa gạt.
Loại nhận biết này khắc thật sâu vào trong lòng Khương Vọng.
Hắn dùng thời gian vài ngày, thử cho mấy tiểu đội trưởng Họa Đấu phụ trách trực luân phiên, một chút đạo thuật hệ Hỏa có uy năng thích hợp. Cuối cùng cũng coi như thân quen.
Khương Thanh Dương hắn cũng là một nhân vật thuộc lòng sách sử, nhớ tới những nhân vật anh hùng được viết trong sách kia, không khỏi có một vài ý nghĩ sâu xa.
Ví dụ như làm một cuộc cách mạng oanh liệt trong hang ổ Họa Đấu, lật đổ Họa Đấu vương thú bạo ngược vô sỉ, độc hưởng tiệc Tam Muội Chân Hỏa.
Thế nhưng đừng nói là làm cách mạng, chỉ cần hắn bước một bước ra khỏi hồ dung nham này, sẽ nghênh đón tiếng gầm cảnh cáo và việc nhe răng uy hiếp ngay lập tức.
Khi ăn hiếu kính thì lắc đầu vẫy đuôi, khi phòng vượt ngục lại lạnh mặt vô tình.
Đúng là một mạch vô sỉ xảo trá, chỉ có thể nói không hổ là thuộc hạ của Tam Xoa...
Con đường chính biến chết yểu, không thể rời bước khỏi hồ dung nham, lại không có cách để liên hệ những người khác. Cũng chỉ có thể tu luyện qua ngày mà thôi.
Đôi khi Khương Vọng cũng nghĩ tới Tả Quang Thù, cũng không biết đứa nhóc này và mấy nàng Khuất Thuấn Hoa đã thăm dò tới nơi đâu, có đi tới Bắc Cực Thiên Quỹ Sơn, lấy được Cửu Phượng chi Chương hay không.
Đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, không biết những người khác đã kết thúc việc thám hiểm Sơn Hải Cảnh hay chưa?
Có phải là chỉ còn lại mình hắn đau khổ chờ đợi trong hang ổ của Họa Đấu?
Loại suy nghĩ này đúng là rất tra tấn người. Hắn không nghi ngờ bản thân mình có thể tu luyện trở thành Thần Lâm trong hang ổ của Họa Đấu, có cường giả như Tam Xoa làm đối thủ, hắn càng ngày càng có thể nắm giữ lực lượng tại tầng thứ Ngoại Lâu, các phương diện đều tiếp cận với tuyệt đỉnh của cảnh giới này.
Thế nhưng lựa chọn trở thành Thần Lâm tại Sơn Hải Cảnh rồi giết ngược Họa Đấu vương thú, tuyệt đối là lựa chọn bết bát nhất.
Khương Vọng thà rằng bản thân tự sát rời khỏi Sơn Hải, tổn thất ba phần mười bản nguyên thần hồn, cũng sẽ không lựa chọn con đường này.
Nếu như nơi đây thật sự là một thế giới hư ảo, như vậy ở tại nơi này trở thành Thần Lâm cũng không chút ý nghĩa nào, lại còn hao phí rất nhiều tích lũy nữa.
Nếu như nơi này lại là một thế giới chân thật, hậu quả đó lại càng đáng sợ. Trở thành Thần Lâm ở nơi này, chính là cắt đứt con đường lên tới Động Chân.
Khương Vọng hắn có thể chấp nhận Thần Lâm là điểm cuối sao?
Đương nhien, tự sát cũng không phải là con đường mà hắn sẽ chọn.
Chém giết, tài nghệ không bằng người thì chết cũng phải chấp nhận. Đã may mắn mà sống được, tuyệt đối không thể có ý nghĩ tự sát tiêu hao bản nguyên thần hồn.
Hắn tu hành tới tận đây, mỗi một tia thực lực đều do mồ hôi và máu đổi lấy, có được cũng không dễ.
Nếu như hắn tùy ý vứt bỏ, vậy có phải phủ định tất cả những cố gắng của mình trong những năm qua hay không.
Dù là những người khác thật sự đã hoàn thành hành trình Sơn Hải Cảnh, rời khỏi nơi này.
Hắn vẫn sẽ ở lại một mình, vẫn luôn chờ tới cơ hội phá giải khốn cục xuất hiện.
Dù không đợi được một cơ hội như vậy, hắn cũng muốn tự tạo một cơ hội.
Mặc dù không thể trở thành Thần Lâm ở nơi đây, thế nhưng nếu như đi đến cực hạn của Ngoại Lâu Cảnh thì sao?
Lấy chiến lực cực hạn của Ngoại Lâu Cảnh, có thể chạy trốn từ trong tay Tam Xoa hay không đây? Khương Vọng rất rõ ràng chênh lệch giữa hắn và Họa Đấu vương thú, thế nhưng hắn vẫn vô cùng tin tưởng vào bản thân.
Hắn biết hắn có thể.
Cho nên trong khốn cảnh bị Họa Đấu nuôi nhốt này, mỗi ngày hắn đều im lặng tu hành.
Bởi vì không thể làm bất cứ chuyện gì khác cả, ở nơi này cũng không bị bất cứ chuyện gì quấy nhiễu, làm hắn cảm thấy hiệu suất tu hành còn cao hơn bình thường. Đương nhiên, công lao của việc so tài với Tam Xoa và những đóa sen lửa kia, cũng không thể bỏ qua.
Không nghĩ tới Khương tước gia hắn, cũng coi như là quan to lộc hậu tại Tề quốc, thế nhưng vẫn chưa từng dùng một loại dược liệu hệ Hỏa có phẩm chất cao như vậy.
Không chỉ có thể tăng cường sự kiểm soát nguyên lực hệ Hỏa, thậm chí còn bổ ích không nhỏ đối với Tam Muội Chân Hỏa.
Đáng tiếc, mỗi ngày Họa Đấu chỉ đưa một đóa hoa.
Cái tên Tam Xoa kia cũng mỗi ngày đều tới ăn một bữa, làm hắn không có nhiều thời gian để nghiên cứu thần thông Hỏa hành, nếu không Tam Muội Chân Hỏa của hắn cũng phải đột phá về chất.
Nói lại, hồ dung nham mà Tam Xoa dùng để nuôi nhốt hắn, cũng là vật bất phàm.
Mỗi ngày ngâm trong hồ dung nham này, độ kiểm soát hỏa nguyên càng ngày càng tăng. Các loại đạo thuật Hỏa hành càng thêm thuận buồn xuôi gió.