Chương 2299 Ta không muốn trắng tay (3)
Chúng ta chỉ đi tìm Quất Tụng Ngọc Bích, cũng không phải muốn giao đấu với Họa Đấu. Thái Dần tỉnh táo nói: "Tìm được nơi chúng dừng chân, lợi dụng Xuyên Sơn Toa để tới gần, lấy được ngọc bích thì đi luôn. Con Họa Đấu vương thú này có thể ra ngoài đi săn một lần, thì chắc chắn sẽ ra ngoài lần thứ hai, chúng ta lợi dụng tối khoảng cách này là được rồi"
"Ngoài ra, hang ổ của Họa Đấu cũng được xem là chỗ quan trọng duy nhất mà chúng ta nắm giữ ở hiện tại. Chúng ta cũng đã từng tiếp xúc với Họa Đấu, biết rõ phương thức chiến đấu của bọn chúng và năng lực của bọn chúng, vậy tại sao chúng ta không tới xem xét tình hình chứ?
Nếu so sánh với hang ổ của dị thú xa lạ khác, chẳng phải hang ổ của Họa Đấu mới là lựa chọn an toàn hay sao. Cho dù chúng ta không mang được Quất Tụng Ngọc Bích về, có lẽ chúng ta cũng có thể thu hoạch được gì đó từ việc tìm thấy chỗ đó"
Hạng Bắc lại liếc mắt nhìn Thái Dần, tựa như hiện tại mới phát hiện ra tính thích đánh cược của hắn ta.
Thái Dần nói những lời này mạch lạc rõ ràng, giống như hoàn toàn bỏ qua sự gian xảo và hùng mạnh của Họa Đấu vương thú vậy.
Suy nghĩ một lúc, Hạng Bắc trầm giọng nói: "Thành quả mà ngươi nói không chắc chắn, nếu như không có ngọc bích, thì chúng ta chẳng có được gì cả"
"Chúng ta có thể hợp tác với người khác, có thể sẽ phải trả giá bằng một ít lợi ích, ví dụ như chia sè ánh sáng ngọc bích với người ta. Thậm chí cũng có thể mua ngọc bích, vì về sau chắc chắn vẫn có người bị loại, có người sẽ có thêm vài miếng ngọc bích trong tay, vào lúc sắp kết thúc hành trình Sơn Hải Cảnh, dù có nhiều ngọc bích trong tay hơn nữa thì cũng là dư thừa, chẳng có ai ngại việc bán nó với cái giá hời cả... Đương nhiên, từ đầu đến cuối chúng ta vẫn phải giữ vững khả năng đi cướp ngọc bích"
Thái Dần nói:
"Nói chung sau khi có thu hoạch, thì bàn luận cái gì cũng được.
"Ở chỗ như Sơn Hải Cảnh, thu hoạch của ngươi chưa chắc là của ngươi. Điều kiện tiên quyết vẫn là thực lực, mà không phải là thu hoạch cái gì. Nơi này không phải Sở quốc, cũng không phải Hạ quốc, quy tắc trò chơi ở hiện thế không có ở đây" Hạng Bắc tỉnh táo lại, mạch suy nghĩ rõ ràng hơn, ánh mắt cũng nhạy bén hơn: "Thái Dần, ngươi hơi nóng nảy rồi.
Người có thể có dư ngọc bích ở trong tay, vậy thì cũng biết đó là nhân vậy như thế nào. Dựa vào cái gì mà người ta phải đàm luận với ngươi? Người ta không thể cướp hết những gì người đạt được hay sao?
"Nếu như ngươi có ý tưởng hay hơn thì ta nghe ngươi. Nếu như không có, vậy thì nghe ta. Được không?" Thái Dần dùng vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết mà nói với Hạng Bắc:
"Quốc gia của ta, gia tộc của ta đều cần ta biểu hiện tốt hơn một chút. Giờ phút này, ta không muốn trắng tay rời đi"
Hắn ta cảm nhận được ý muốn rút lui của Hạng Bắc, biết tổn thất ba phần mười thần hồn bản nguyên là gánh nặng Hạng Bắc không thể chịu đựng được.
Nhưng hắn ta cũng biết, tâm trạng này của hắn có thể làm Hạng Bắc cảm động lây nhất.
Tổn thất mà cái chết của chân quân Hạng Long Tương và chân nhân Thái Hoa mang đến cho gia tộc hai bọn họ là tương đương nhau, ảnh hưởng đối với hai người bọn họ cũng xấp xỉ như nhau.
Cùng cảnh ngộ sẽ cảm thông cho nhau, vì thế mà ăn ý.
Hắn ta cũng tự chất vấn dưới đáy lòng rằng, dùng cách chọn ngoáy vết sẹo để ảnh hưởng tới quyết định của bằng hữu là chuyện mà kẻ xấu mới làm.
Nhưng đáp án cuối cùng là không còn sự lựa chọn nào khác.
Hắn không thể cứ thế này mà rời đi.
Hạng Bắc nắm chặt Cái Thế Kích, chỉ nói: "Được, ta đi cùng ngươi.
Chỗ cao trên vòm trời, có Huyết Quan Điểu thuận gió mà bay.
Hai cánh giang ra, như một đám mây rũ xuống.
Tạo ra cái bóng di dộng bên dưới, lướt qua trên một hòn đảo.
Đây là một hòn đảo núi lửa.
Thỉnh thoảng lại có núi lửa phun trào, khói đen xông thẳng lên vùng trời bên trên đảo.
Một loạt hồ dung nham nối tiếp nhau ở trên hòn đảo như được bao phủ bởi những viên đá đen mà lại bắt mắt đến bất ngờ.
Có thể nhìn thấy Họa Đấu ở khắp mọi nơi, con thì nằm con thì đứng, đương nhiên chúng cũng không thoát được đôi mắt sắc bén của nó.
Thân hình Huyết Quan Điểu hơi hạ thấp xuống, móng vuốt sắc bén ngo ngoe rục rịch...
Gu! Gù! Gu!
Đầy khắp núi đồi, đám Họa Đấu có ngoại hình như loại chó nhảy ra từ khắp mọi nơi, tức giận cùng gầm lên Huyết Quan Điểu lập tức ngừng xu thế lao xuống, nhưng có vẻ như vẫn không cam lòng lắm, nên vẫn bay xoay quanh trên đảo.
Lúc này, ở trong ngọn núi lửa cao nhất kia, một con Họa Đấu có chiếc đuôi như cây đinh ba đi ra từ trong dung nham đang phun trào, tư thái ưu nhã, khí thế lại hung ác, nó lạnh lùng nhìn về phía con cự điểu kia.
Huyết Quan Điểu đành hậm hực bay lên cao, vô cánh bay xa.
Gào! Gào! Gào!
Họa Đấu khắp núi lại gầm lên, vì vương của chúng mà hoảng hốt.
Tất cả dung nham đều đang sôi trào...
Trừ hồ dung nham ở sườn núi của ngọn núi chính kia.
Vị Khương mỗ nào đó mới hoàn tất trách nhiệm cho ăn chưa bao lâu, mặt mũi vẫn còn đang sưng vù và nằm ngửa ở trên dung nham, bất mãn che hai tai lại, trở mình ở trong dung nham nóng hổi.
"Ồn ào quá, bọn chó dữ này!"
Vận mệnh luôn đẩy con người ta tiến về phía trước, dù ngươi là hiền đức hay ngu muội, có nguyện ý hay không.
Cuộc sống bị Họa Đấu nuôi nhốt, cũng đã kéo dài rất nhiều ngày.
Thảm hại cũng thật thảm hại, bất đắc dĩ cũng khó tránh khỏi bất đắc dĩ.
Thế nhưng thời gian lại vô cùng kiên quyết, dù ngươi đã chuẩn bị kỹ càng hay chưa, vẫn luôn tiến về phía trước.
Cuộc sống hàng ngày của Khương Vọng trong hang ổ của Họa Đấu, ngoài tu hành vẫn là tu hành, cộng thêm với việc ăn sen lửa, phun lửa,...
Phun tới mức mình sắp phun ra máu.
Tam Muội Chân Hỏa trở nên tinh thuần,"Tam Xoa" cũng càng hoạt bát, da lông mượt mà bóng bẩy, vừa nhìn cũng thấy nếu mà hầm thì rất thơm... nếu như có thể hầm.
"Tam Xoa" là tên thân mật mà Khương Vọng đặt cho Họa Đấu vương thú, bởi vì phần đuôi của nó phân làm ba. Dù sao Họa Đấu vương thú không hiểu tiếng người, cho nên cũng khá thờ ơ mà tiếp nhận.