Chương 2313 Trăng sáng khi xưa (2)
Không chỉ vì hắn ta muốn hiểu Khương Vọng hơn.
Cũng vì hắn ta dự cảm được, nếu giữa hai người Dịch Thắng Phong và Khương Vọng có cố sự thì nhất định sẽ vô cùng thú vị.
"Cũng không tính là thế. Dịch Thắng Phong vẫn ngồi như thế, rất tùy ý nói: "Dư Bắc Đấu danh xưng Quẻ Diễn Bán Thế đã chính miệng khẳng định hắn là đệ nhất Nội Phủ trong sử sách. Ta không tin lắm, chỉ thế thôi."Nóng lòng không đợi được cũng chỉ là cái lý do nói cho qua. Đương nhiên Thái Dần không thể tin được lý do này, nhưng cũng không truy hỏi thêm, chỉ nói: "Ngươi đã không chịu phục, vì sao không đến thẳng Sơn Hải Cảnh tranh phong với hắn?"
Hắn ta cười cợt nói: "Ta nghĩ, với thực lực của ngươi, sẽ không có ai từ chối đồng hành cùng ngươi.
Dịch Thắng Phong nhìn hắn ta, bình thản mà lạnh lẽo đáp: "Tranh chấp trong Sơn Hải Cảnh bó tay bó chân, như trẻ con đấu kiếm, có ý nghĩa gì?"
Thái Dần thu lại ý cười, không nói gì nữa.
Từ câu nói này, hắn ta cảm nhận được sát ý cực kỳ kiên quyết.
Thắng bại đơn thuần không phải điều Dịch Thắng Phong muốn.
Ba phần thần hồn bản nguyên trong Sơn Hải Cảnh cũng không thỏa mãn được Dịch Thắng Phong.
Hắn muốn, là phân sinh tử.
Vừa rồi, vào đúng một khắc này, nhìn vào ánh mắt của Dịch Thắng Phong, không hiểu sao Thái Dần đột nhiên nhớ lại ánh mắt khi Khương Vọng dắt Cái Thế Kích xông lên núi đối diện với mình trong Sơn Hải Cảnh. Xuất thân, bối cảnh, bề ngoài, tính cách... Xác nhận hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng không hiểu sao lại mang tới cho hắn ta cảm giác tương đồng!
"Ta rất tình nguyện chia sẻ thông tin với ngươi? Cuối cùng, hắn ta nói vậy.
Hai người này là địch chứ không phải bạn, đương nhiên, hắn thấy rất thú vị.
Mặc kệ ai chết cũng đều là chuyện tốt.
Hắn thật sự không tìm được lý do để mà im lặng.
Nếu Khương Vọng có thể nghe được Thái Dần phân tích về mình thế nào nhất định sẽ biến sắc.
Chỉ một lần liều mạng tranh đấu thôi, Thái Dần đã nhìn thấy mảnh vỡ chân tướng liên quan đến thần thông của hắn. Mặc dù vẫn chưa nắm được hoàn toàn, nhưng coi như đã đi đúng hướng.
Đương nhiên, Khương Vọng sẽ không cho hắn ta cơ hội chắp vá hoàn chỉnh.
Lạc Lối, hoặc là không ra, nếu ra chắc chắn phải phân sinh tử.
Trên thực tế, từng trải càng nhiều, Khương Vọng càng có thể cảm nhận được phải kiên quyết không được để lộ Lạc Lối, đây là chuyện tất yếu.
Thiên kiêu trên thế gian này sao mà nhiều, nào có thần thông vô địch, bí thuật bất bại?
Giấu được, mới gọi là át chủ bài.
Tựa như Trang Thừa Càn ấy, tung hoành cả đời, trải qua không biết bao nhiêu trận đại chiến, mà chưa từng để cho ai biết về Lạc Lối. Ngay cả nghĩa huynh Tống Hoành Giang của ông ta, cùng ông ta kề vai chiến đấu biết bao nhiêu trận cũng không biết Lạc Lối thế nào.
Có thế mới có dưới đáy ma quật lấy ngôn ngữ giết người.
Cũng cho nên mới có cơ hội cùng Bạch Cốt Tà Thần tranh phong Vô Sinh Kiếp.
Người như Trang Thừa Càn, đoạn tình tuyệt nghĩa, chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng mưu lược thủ đoạn của ông ta lại đáng để tham khảo.
Nếu Khương Vọng biết Dịch Thắng Phong đang quan sát mình, chắc chắn sẽ không thể yên tâm ngâm mình trong bồn tắm như bây giờ.
Nhưng với Dịch Thắng Phong, hắn lại có vài phần chờ mong.
Đó là một người từ khi còn bé đã có dục vọng thắng bại cực mạnh, lại bất khuất.
Hắn hiểu rất rõ, nhất định Dịch Thắng Phong đang chuẩn bị cho thời khắc bọn họ gặp nhau. Chính như Dịch Thắng Phong nhất định cũng hiểu được, Khương Vọng xưa nay vẫn nghe kỳ danh nhất định sẽ không nhân từ nương tay với mình.
Duy chỉ có để Khương Vọng hơi bất ngờ là Dịch Thắng Phong đã khiến cho Ninh Kiếm Khách kinh phục thực lực, vì sao không động thủ khi hắn còn ở Nội Phủ cảnh? Trong Hoàng Hà chi hội, hắn giành được khôi thủ, nổi danh thiên hạ, hẳn là Dịch Thắng Phong nên tìm tới hắn từ lúc ấy mới phải.
Nhưng về sau tưởng tượng lại, sau khi đoạt danh trên Hoàng Hà chi hội, hắn vẫn trốn đông trốn tây, đuổi giết hắn, tính toán hắn không thiếu phần của Thần Lâm, Động Chân, quả thực đúng là không cho một tu sĩ Ngoại Lâu cảnh tí cơ hội nào...
Trên thực tế, Khương Vọng hoàn toàn đã chuẩn bị xong xuôi để tao ngộ Dịch Thắng Phong trong Sơn Hải Cảnh, nhân vật có thể ngồi vững vàng trên ngôi Ngoại Lâu cảnh đệ nhất nhân trong Thái Hư Huyễn Cảnh, nhìn khắp Nam Vực cũng có thể xếp được vào hào trên.
Một đám thiên kiêu Sở quốc mời người trợ quyền, hẳn sẽ không bỏ lỡ cường giả thế này.
Vừa lúc, hắn có thể kiểm tra ngọn nguồn Dịch Thắng Phong trong Sơn Hải Cảnh, có cơ hội sẽ mai táng luôn hắn ta trong đó.
Có lẽ vì đặc thù trong hành trình ở Sơn Hải Cảnh mà phần lớn các thiên kiêu đến Sở quốc tham dự đều xem đây là cơ hội, chứ không phải khiêu chiến, thường có thiên hướng mời người có giao tình tốt hơn.
Hắn cũng không thấy tên Dịch Thắng Phong trong bảy tấm ngọc bích.
Cũng chẳng có gì tiếc nuối, Khương Vọng tin tưởng thời gian sẽ cho mình câu trả lời công bằng nhất.
Mỗi ngày đau khổ phấn đấu đều là một bậc thang để tiến lên phía trước.
Từ sau khi bị Hạng Bắc Thái Dần bất ngờ tập kích, rõ ràng Tam Xoa trông coi Khương Vọng cẩn thận hơn, hoặc có thể nói là "bảo vệ".
Hồ dung nham lớn như thế mà lúc nào cũng có Họa Đấu nhìn chằm chằm.
Bị đôi mắt chó đen lấp la lấp lánh cùng nhìn chằm chằm khiến cho người ta rất khó mà không gặp ác mộng.
Cũng may Khương Vọng đạo tâm kiên định, luôn đắm chìm trong tu hành, căn bản không bị quấy nhiễu.
Cuộc sống như vậy kéo dài năm ngày đêm, hai con mắt của Chúc Cửu Âm trong truyền thuyết chớp chớp năm lần.
Trời sáng dần.
Một ngày này, Khương Vọng đang cẩn thận điều trị phủ phủ hải, đột nhiên nghe tiếng Tam Xoa kêu.
Gia hỏa này càng ngày càng không coi mình là người ngoài rồi...
Khương Vọng đứng dậy, thuận tay bắt lấy Trường Tương Tư, định tung người lên tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng lần này Tam Xoa đạp không mà đến lại không có ý định giao thủ với hắn, chỉ ra hiệu cho hắn đuổi theo, sau đó quay người đi xa.
Ở chung nhiều ngày như vậy, hẳn cả hai cũng phải có chút ăn ý.
Khương Vọng không nói nửa lời thừa thãi, đàng hoàng đi theo sau lưng Tam Xoa. Đương nhiên chủ yếu là hắn có nói nhảm cũng chẳng có ai để ý.