Chương 2314 Họa Đấu Vương oan khuất trung lương (1)
Đã quá lâu hắn không rời hồ dung nham, mới đầu còn không quen lắm.
Khi hắn nhìn bốn phía, cảm giác là lạ càng thêm mãnh liệt...
Chỉ thấy khắp núi khắp đồi, trong tất cả ao dung nham, bên núi đá, giữa rừng cây, từng con từng con Họa Đấu trầm mặc đi ra.
Chúng lẳng lặng đạp đất, trầm mặc hội thụ sau lưng hắn, phun trào thành thú triều màu đen.
Tam Xoa vẫn một mực tiến lên, từ đầu tới cuối không nói nửa lời.
Nhưng tư thái đại quân tập kết thế này đã nói rõ tất cả.
Khương Vọng vừa lấy Như Ý Tiên Y ra khoác lên người vừa thắc mắc thấp thỏm.
Bọn Họa Đấu này lại muốn đi tới đâu chinh phạt đây?
Lần này là muốn săn ai?
Dị thú trong Sơn Hải Cảnh không dễ chọc, tuyệt đối đừng gặp phải cảnh Thần Lâm đánh nhau, Khương mỗ hắn gap nan.
Muốn khuyên can Tam Xoa Đại Vương một tí, nhưng cũng biết gia hỏa này sẽ không nghe.
Nhất là, nhỡ khiến nó tức giận thì lại...
Tam Xoa ngươi đánh trận thì đánh đi, còn mang theo đầu bếp ngự dụng theo quân là làm sao?
Đánh mệt ta sẽ cho ngươi ăn một ngụm lửa à?
Có tí kính sợ chiến tranh nào không?
Làm Họa Đấu vương kiểu gì thế!
Phi, hôn quân!
Cho nên mới nói, có được lòng tin là một điều khó khăn cỡ nào.
Đã ở chung lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao cũng có mệt nhọc chứ?
Ấy thế mà Tam Xoa còn không tín nhiệm, đi ra ngoài đánh trận cũng phải tha cả hắn theo!
Trong lòng Khương Vọng đau khổ chửi bới không thôi.
Vì sao trên đời này lại có ác khuyển đa nghi giảo hoạt như thế?
Ngươi cứ yên tâm đi đánh trận đi được không?
Chẳng lẽ Khương Thanh Dương ta sẽ thừa cơ chạy trốn sao?
Được rồi, dù rằng ta sẽ như vậy...
Vậy đám Họa Đấu ở lại giữ hang ổ của ngươi, ngươi không có ý định rèn luyện chúng một chút hay sao?
Không trải qua mưa gió, sao có thể trưởng thành Ta làm bằng hữu, giúp ngươi kiểm nghiệm lực lượng trông coi Hỏa Sơn đảo một chút cũng rất hợp lý chứ?
Bỗng nhiên Tam Xoa quay đầu lại.
Khương Vọng lập tức chất lên một khuôn mặt tươi cười.
Họa Đấu vương vĩ đại gầm nhẹ một tiếng, thủy triều màu đen bắt đầu tụ lại.
Khương Vọng không nói một lời, cũng không nhúc nhích, thậm chí đến quan sát cũng không, như thể chỉ một lòng trung thành với Họa Đấu vương, hoàn toàn không có ý định chạy trốn.
Nói lại, ăn nhiều Tam Muội Chân Hỏa như thế, da lông của Tam Xoa lại càng bóng loáng hơn.
Tục ngữ nói, nhất hắc nhị hoàng tam hoa, nếu hầm con này lên, khẳng định... Họa Đấu Vương thú vung cái đuôi tam xoa lên, vừa đi vừa phe phẩy mấy lần trên không trung.
Động tác này khiến cho Khương Vọng nhớ đến Xuẩn Hội, cảm thấy thân thiết lạ kỳ, rất muốn tiến lên đạp cho một cước.
Chỉ tiếc là không thể.
Đạp một cước này xuống... sẽ không còn chân nữa.
Họa Đấu vương thống soái một đại quân Họa Đấu uy phong lẫm lẫm, hoàn toàn không ngờ được có người lại so nó với một con chó bình thường, thậm chí còn ngu ngốc.
Nó còn rất phong độ ve vẩy đuôi, từ ba chùm lông đuôi, một sợi u quang nhảy ra như cá bơi rơi vào làn da Khương Vọng cách đó không xa.
Cách không đến một ly, che phủ khắp toàn thân.
Quầng sáng nhàn nhạt phủ khắp tòan thân, giống y như đám Họa Đấu lông đen kia.
Nhìn khắp mọi nới, u quang phun trào như sóng biển, mang theo một loại sức mạnh ý niệm yên lặng.
Khương Vọng có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này, đội đại quân Họa Đấu trùng trùng điệp điệp này đã hoàn toàn không còn khí tức nữa, không thể phát giác ra chúng!
Bao gồm cả chính hắn, tất cả khí tức vết tích đều biến mất sạch sẽ, tựa như mặc thêm nặc y, không, hiệu quả còn tốt hơn nặc y nhiều.
Nặc y cũng không thể dung nhập vào hoàn cảnh khi di chuyển, mà dưới quầng u quang này, đội quân Họa Đấu vẫn tiến tới.
Mắt nhìn thấy đại quân hạo đãng, cảm giác được một vật không còn.
Đây chính là chỗ dựa để Tam Xoa có thể thống lĩnh đại quân săn bắt đối thủ sao?
Khương Vọng sinh lòng kinh dị, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc không chỉ như thế.
Hắn vô thức đi theo Họa Đấu Vương thú, Họa Đấu Vương thú đi tới đâu, hắn đi tới đó.
Kết quả, một cước đạ xuống, suýt nữa rơi xuống.
Khi trong lòng hắn sinh ra cảm giác "đạp hụt","rơi xuống" hắn mỡi bỗng giật mình, tứ chi của hắn đã trở thành một phần của u quang.
Hắn còn có thể cảm nhận được thân thể của mình, nhưng mỗi bộ phận của thân thể đều đã hóa thành u quang.
Vậy mà hắn hoàn toàn không hề hay biết gì suốt toàn bộ quá trình bị hóa thành u quang.
Đây là một trải nghiệm phi thường kỳ diệu.
Hắn biết thân thể mình không phát sinh dị biến gì, thậm chí vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của thân thể, huyết dịch lưu thông, bắp thịt rung động... nhưng lúc này rõ ràng mồn một là đang tồn tại với hình thức u quang.
Hắn không cách nào tạo ra ảnh hưởng gì với thủy triều u quang này, vì thủy triều u quang bị một ý chí chủ đạo duy nhất điều khiển.
Tất cả đều nằm trong tay Tam Xoa.
Nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được khả năng cảm nhận đồ vật của các Họa Đấu khác.
Ngũ giác không mất đi, chỉ là không thể vận dụng các bí pháp như kiểu Thanh Vân Tiên Thái, cũng không thể cảm nhận được ánh mắt lỗ tai của mình, không cách nào hé môi, động dây thanh quản, đương nhiên cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Chỉ có thể dùng một thị giác cố định mà "nhìn", lấy thính lực bản năng mà "nghe".
Tỷ như hơi khói của Hỏa Sơn đảo, tỷ như những cơn gió bị thủy triều u quang xẹt qua...
Tỉ như...
U quang bơi vào trong kẽ hở không gian!
Thủy triều u quang lớn như thế, dường như tìm được lỗ hổng không gian nào đó giữa cao khung mà chảy vào như nước.
Khương Vọng cảm giác mình chỉ là một cái bóng, là một vũng nước, cũng chảy theo dòng.
Hắn thử cảm thụ đạo nguyên, có thể cảm nhận được đạo nguyên hoạt bát trong Thông Thiên Cung, nhưng không thể thúc đẩy.
Đồng thời, hắn cũng không thể dẫn động lực lượng thần hồn.
Vì vậy, Khương Vọng mới suy đoán: Hình như trong nội bộ đoàn u ảnh hình thành từ đại quân Họa Đấu này có một lực lượng khác với Họa Đấu Vương thú đến quấy nhiễu, phải chăng nó sẽ bị đánh tan sớm? Không phải hình bóng u quang mà đại quân hợp lực hình thành, không đến mức giam cầm sức mạnh của một cá thể đến mức này...
Nhưng hắn không thể nào thử được.
Tam Xoa cho hắn quá nhiều "kinh hỉ"