← Quay lại trang sách

Chương 2320 Tam muội (3)

Hắn đã không còn tâm lực dư thừa để khống chế thân thể, chỉ có thể để mặc cho bản thân mình rơi xuống biển, cũng cầu nguyện tự đáy lòng hy vọng sẽ không có một con hải thú nào đang đi ngang qua kiếm ăn.

Lúc này, cảnh tượng trong ngũ phủ hải của hắn cực kỳ hoành tráng.

Một lượng lớn Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương bị bao vây tầng tầng lớp lớp, áp súc thành một quả cầu lửa khổng lồ rơi vào ngũ phủ hải.

Đó là ngọn lửa ba tầng nóng bỏng đang cháy hừng hực.

Bị Khương Vọng cố gắng hết sức quyết tâm ép lại, ngọn Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ hồng bao lấy ngọn lửa ba màu vô biên này.

Hạt giống thần thông trong nội phủ thứ nhất gần như đã thôi phát đến cực hạn.

Mới có nhiều ánh sáng thần thông màu đỏ hồng rơi nghiêng, chăm chú bao bên ngoài cùng, không để cho quả cầu lửa này nổ tung.

Từ xa xa nhìn sang chỉ thấy một quả cầu lửa to lớn đang cháy hừng hực rơi xuống.

Cảnh tượng trong hồng trang kính được tái hiện.

Mặt trời nóng bỏng rơi xuống biển.

Đương nhiên Khương Vọng không thể để cho nó rơi xuống, chỉ đành cắn chặt răng gắt gao chèo chống.

Ngũ phủ hải vừa yếu vừa khô như thế, con đường của hắn sẽ chẳng có gì để mà trông cậy vào nữa.

Ngọn lửa ba màu của Tất Phương tạm thời bị bao lấy, dù Tam Muội Chân Hỏa của Khương Vọng được bổ sung thêm ánh sáng thần thông cũng không thể ngăn cách được sóng nhiệt vô tận kia.

Không ngờ cả mặt biển ngũ phủ hải lại bị chìm xuống một khúc!

"Nóng chết thôi! Nóng chết thôi!"

Bạch Vân Đồng Tử nhảy ra khỏi phế tích Thanh Vân Tiên Cung với một tốc độ hoàn toàn không tương xứng với hình thể, rơi bịch vào trong nước biển.

Những cây đại thụ che trời dạt dào sinh cơ kia đều cháy khô chỉ trong chớp mắt.

Thân thể của Khương Vọng đang rơi xuống, Tam Xoa đã xông tới Tất Phương, hắn có thể quan chiến một cách hoàn mỹ.

Bởi vì Tam Muội Chân Hỏa của hắn cũng bốc cháy lên.

Chân hỏa đốt chân hỏa!

Huyết nhục bị đốt, khoảnh khắc đã cháy khô.

Sức mạnh thần hồn biến mất, chỉ có đau khổ vô biên.

Duy chỉ có từ khi ngọn lửa thần thông của mình bị đốt cháy, Khương Vọng mới cảm nhận được rõ ràng quá trình Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt.

Cảm giác này... rất khó hình dung.

Kỳ thực hắn chưa bao giờ buông lỏng việc thăm dò Tam Muội Chân Hỏa, có thể lấy Tam Muội Chân Hỏa làm cơ sở để sáng tạo ra đạo thuật hệ hỏa tức là hắn đã có thể khống chế được môn thần thông này.

Chính vì hắn có thể khống chế môn thần thông lửa này sâu sắc đến vậy nên mới có thể thấy rõ ràng quá trình chân hỏa bị đốt cháy...

Trong ngũ phủ hải.

Hải dương vô ngần đã sôi trào.

Vòng bảo hộ tạo thành từ Tam Muội Chân Hỏa và hào quang của thần thông Tam Muội đã bị đốt thủng rất nhiều lỗ.

Từng sợi lửa mảnh nhảy ra, kéo đến đâu đốt đến đấy, không tha thứ gì.

Thiện phúc thanh vân, phế tích Vân Đỉnh Tiên cung, hải dương ngũ phủ hải...

Thần hồn của Khương Vọng hiển hóa giấu trong nội phủ thứ nhất, xếp bằng dưới hạt giống thần thông màu đỏ hồng, nhẫn nại chịu đựng nỗi đau khổ khi bị thiêu đốt, ngưng thần tế sát.

Còn phải nhìn rõ hơn một chút, còn phải thấy nhiều hơn một chút...

Trong ngũ phủ hải mênh mông, phủ đệ màu đỏ hồng cô độc treo cao giữa khong trung, nỗ lực chống đỡ lấy hào quang của thần thông Tam Muội.

Thấy quả cầu lửa giữa thiên khung kia sắp nổ tung.

Một tòa phủ đệ màu đỏ vàng lập tức nhảy ra!

Ngay bên trên quả cầu đang cháy hừng hực kia.

Chớp mắt, định trụ nó lại.

Lấy Xích Tâm trấn Tam Muội!

Hào quang thần thông màu đỏ hồng bất hủ rủ xuống, tu bổ những lỗ thủng của hào quang thần thông Tam Muội bị đốt thủng.

Đương nhiên lúc này Xích Tâm không thể bất hủ thật.

Thần thông màu đỏ vàng chèo chống một trận, cũng bị chân hỏa của Tất Phương đốt phá.

Trong ngũ phủ hải, lửa bay khắp nơi.

Hết thảy đều đi theo hướng hủy diệt.

Mà hỏa diễm thiêu đốt lại phụt ra ngoài cơ thể hắn theo thất khiếu.

Thậm chí là phụt ra qua mỗi lỗ chân lông.

Lửa nóng hừng hực thiêu đốt thân thể biến hắn thành người lửa chỉ trong chớp mắt.

Máu tươi, cơ bắp, xương cốt, đạo nguyên, thần hồn, hào quang thần thông...

Mọi thứ bị Tam Muội Chân Hỏa chạm vào đều cháy.

Trong khoảnh khắc hoảng hốt giữa sống và chết này.

Bịch!

Khương Vọng rơi vào biển xanh vô hạn, toàn thân vẫn cháy hừng hực như thanh củi.

Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy cả nước biển, nhanh chóng lan tràn.

Mà trong biển lửa nóng rực kia.

Lại có một đôi con ngươi màu đỏ vàng càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng...

Cho đến khi.

Ngọn lửa rêu rao trong mắt kia xuyên thủng cả ngọn lửa hồng trên biển xanh, xông thẳng lên mây!

Lửa là thứ gì?

Lửa là thứ lúc đốt lên tạo ra ánh sáng.

Lửa là sức nóng, là sự rực rỡ, là ánh sáng, là mầm sống.

Lửa thậm chí là khởi nguồn của văn minh...

Từ thuở ban sơ cho đến bây giờ, luôn luôn có thể nhìn thấy sự hiện diện của lửa.

Vô số lý niệm, vô số đạo đồ được diễn sinh từ nó, bọn chúng có lẽ đều đúng.

Dù sao thì "Chín người mười ý" mỗi người đều có cách nhìn nhận về đạo khác nhau.

Các bậc tiên hiền đã sớm nói qua, đạo có hàng vạn hàng ngàn loại.

Lửa đương nhiên cũng có thể có ngàn vạn loại lý giải.

Hỏa Nguyên Đồ Điển, truyền thừa của Phù Lục Khánh Hỏa bộ, đối với lửa có cách giải thích đặc biệt...

Lửa chỉ là lửa, lửa là một trong những nguyên lực tạo thành thế giới này.

Những khái niệm khác, chỉ là nơi mà mồi lửa "bám vào", chứ không phải là lửa chân chính.

Người Phù Lục chỉ coi lửa đơn thuần là Đồ Đằng.

Bọn họ thậm chí không thừa nhận trên đời có thần lửa, không đồng ý có một ý chí vĩ đại có thể đại diện cho lửa.

Bởi vì...

"Thần có cái tôi, có cái tôi tất có lòng riêng"

Khương Vọng vẫn nhớ những lời này. Cho đến nay, tất cả đều vận dụng lửa như vậy.

Thời gian hắn ở Phù Lục cũng không dài lắm, nhưng cũng ảnh hưởng rất sâu sắc đối với hắn.

Hắn đối với thần đạo tôn kính mà xa cách, cũng đồng thời không tôn sùng thứ gọi là ý chí vĩ đại, tuyệt đối không thờ phụng lửa là thần, chỉ cho rằng lửa chỉ là lửa.

Lửa vì sao có thể đun sôi nước?

Lửa vì sao có thể đốt cháy cây, nung chảy sắt?

Đương nhiên là bởi nó có nhiệt độ cao.

Lửa càng nóng, thì nước sẽ sôi càng nhanh, sắt sẽ càng bị nung chảy nhanh hơn.

1299 chữ