← Quay lại trang sách

Chương 2319 Tam muội (2)

Mỏ trắng và trảo đen đụng vào nhau rồi bắn ra.

Tất Phương cũng không ham chiến, liệng cánh một cái, bay sang bên trái.

Nhưng lại một đạo u quang từ không gian phía trước chảy ra, Tam Xoa hiển hóa thân hình, đối diện với là một trảo!

Trong tiếng rít kinh khủng, cánh đao và lợi trảo đối kích.

Lần này Tất Phương lại lùi càng xa hơn, rõ ràng là tiêu hao rất lớn, nó không theo kịp nổi Tam Xoa có thể được bổ sung sức mạnh từ đại quân Họa Đấu.

Tất Phương đổi hướng, lao xuống biển xanh, rồi bất chợt quay đầu vút lên không trung.

Nhưng Tam Xoa cũng không nản lòng, u quang vẫn rơi vô cùng chuẩn xác, vừa vặn ngăn đón bên trên, lần này song trảo cùng bung ra, xé gió mà chém!

Tam Xoa giảo hoạt như thế, đã lựa chọn hôm nay đến vây giết Tất Phương chắc chắn đã có chuẩn bị, chỉ có điều, mới đầu nó quá nóng lòng mong thành công nên mới suýt nữa thì lật thuyền.

Lúc này, nó mới chuyển tới, điều động sức mạnh của đại quân Họa Đấu, một mực áp chế Tất Phương.

Nó chưa từng được học hành từ binh gia, mà chính nó tự tìm tòi ra binh trận!

Chỉ huy đại quân Họa Đấu lớn như thế đến mức hài lòng như ý.

Những địa điểm phục kích lúc nãy nó đặt sẵn trong khe hở không gian chính là những điểm u quang bất chợt tràn ra. Nó đã có ý thức chặn không gian chạy trốn của Tất Phương kia.

Cho tới lúc này, Tam Muội Chân Hỏa không gì không thiêu được của Tất Phương đã bị dập tắt với tốc độ cực nhanh.

Nó không theo kịp tốc độ của Tất Phương, cho nên triệu tập đại quân Họa Đấu, lấy sức mạnh u quang trời sinh dán vào một thứ gần giống với trận pháp, mô phỏng năng lực khóa không gian.

Nó không ngăn được Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương, cho nên vừa gặp con thú hai chân có Tam Muội Chân Hỏa liền nhanh chóng bắt về nhà thuần dưỡng, thậm chí còn không tiếc cho nó ăn Thâm Hải Hỏa Liên.

Nó đã chuẩn bị quá lâu cho trận chiến này với Tất Phương.

Trời cao làm sao có thể phụ khổ tâm?

Hôm nay nên là thời khắc thu hoạch kết quả rồi.

Hai trảo của Tam Xoa vừa rơi xuống, lấp lóe mươi đạo hàn mang giao thoa lẫn nhau.

Tất Phương cũng nổi cơn độc ác, không chỉ không tránh mà còn mở đôi cánh màu xanh bay cao lên nhanh gấp mấy lần, cái mỏ nhọn trắng như sương nhắm thẳng vào cổ Tam Xoa mà mổ.

Khoảnh khắc thành thế liều mạng.

Nó không biết cái gì gọi là gặp nhau dũng giả thắng, chỉ biết là nếu không ép con Họa Đấu Vương thú này xuống, tiếp theo nó sẽ tiêu hao càng nhiều hơn, càng không có cơ hội thoát thân.

Cho nên nó liều mạng!

Lúc này, Tam Xoa lại trầm mặc, trầm mặc... gia tốc!

Ánh mắt nó lóe lên lạnh lẽo, không tránh cũng không né, đụng thẳng vào Tất Phương.

Nó chỉ sợ không bắt được Tất Phương, chứ không sợ liều mạng.

Nó nguyện ý liều mạng.

Nó muốn xem ở thời khắc sinh tử kia, rốt cuộc ai có thể nhanh hơn một bước.

Rốt cuộc, là lợi trảo của nó sẽ đập nát trán Tất Phương, hay là cái mỏ nhọn của Tất Phương mổ xuyên cổ nó. Một đường sinh tử chỉ trong chớp mắt!

Ai sống ai chết?

"Tất Phương!"

Cuối cùng, Tất Phương không chịu đọ sức, bỗng nhiên mở mỏ ra, một ngọn Tam Muội Chân Hỏa chảy xiết như thác nước quét sạch đối thủ.

Rống!

Tam Xoa ngoác cái miệng rộng, u quang lồng hầu nuốt luôn lửa.

U quang và chân hỏa đối nhau hao tổn một trận, Tam Xoa lao xuống, nuốt luôn ngọn chân hỏa đang chảy xiết vào trong bụng!

Nó đã tiêu hóa hết Tam Muội Chân Hỏa lúc trước, cũng đã hiểu rõ ngọn lửa của Tất Phương, lúc này nó không sợ gì hết.

Thân hình mạnh mẽ giãn ra giữa không trung, vừa nuốt lửa vừa nhào tới gần Tất Phương, song trảo đè lại lông vũ màu xanh, trong miệng vẫn bị chân hỏa thieu đốt, lại ngoái cổ cắn một cái lên cổ Tất Phương!"Tất Phương!"

Tất Phương kêu lên một tiếng bén nhọn, máu vảy lên trời.

Mỗi một giọt máu tươi rơi xuống đều nổ tung giữa không trung thành hỏa diễm.

Tích tích, từng đóa từng dóa, như mưa như hoa.

Song phương cuốn lấy nhau, cùng rơi xuống.

Rốt cuộc, Phù Sơn trong Sơn Hải Cảnh cao bao nhiêu?

Khương Vọng còn chưa từng leo lên tòa nào, còn chưa có khái niệm gì.

Nhưng khi đẩy Tam Xoa ra một mình hạ xuống, hắn cảm thấy khoảng cách này rất xa.

Khoảng cách còn bị đau đớn kéo dài.

Bằng vào hạt giống thần thông vẫn treo ở nội phủ thứ nhất, hắn cưỡng ép thu nạp Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương.

Khi luồng lưu hỏa thứ nhất tiến vào trong cơ thể, trong chớp mắt hắn liền cảm nhận được sự thống khổ! Hắn bị liệt hỏa thiêu đốt đến là đau khổ thật lâu.

Từ khi lấy xuống được thần thông Tam Muội Chân Hỏa đến nay, cho dù ở đâu, cho dù gặp phải đạo thuật thế nào, lửa cũng chưa bao giờ vô hại với hắn.

Cho dù là lúc hôn mê nằm trong hồ dung nham, thân thể khống chế hành hỏa sớm đã không bị dung nham làm bị thương nữa.

Chớ nói chi là còn có hào quang của thần thông Tam Muội Chân Hỏa bao phủ.

Hiện giờ dù không phủ thêm phòng hộ, hắn đặt trong biển lửa đang đốt đến thiên hoang địa lão cũng sẽ không bị tổn thương tí nào.

Nhưng dù chỉ chạm phải một sợi Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương đã đau đến mức cuộn thành một đoàn.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng huyết nhục của mình bị đốt diệt thế nào, đạo nguyên bị hủy thành hư vô thế nào, thậm chí cả sức mạnh thần hồn biến mất thế nào...

Quá trình này vô cùng nhanh!

Hắn vốn định mượn sức mạnh thần thông đồng căn đồng nguyên, thôn phệ toàn bộ số Tam Muội Chân Hỏa này. Hắn vốn cho rằng mình đã tu tập hỏa nguyên đồ điển, có được thần thông Tam Muội Chân Hỏa, tinh thông đạo thuật hành Hỏa rồi, nhục thân sẽ hoàn toàn có thể gánh vác được Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương. Nhưng mới nuốt vào luồng đầu tiên, hỏa diễm đã phụt ra từ hai mắt, hai tai, mũi miệng của hắn, rất có khí thế sẽ đốt lần lượt toàn thân đốt hắn thành tro bụi.

Hắn không thể không lập tức bắt đầu dùng kế hoạch dự bị, thôi phát hạt giống thần thông, cấp tốc điều động Tam Muội Chân Hỏa của mình lấy lửa hòa lửa.

Dùng ngọn lửa màu đỏ hồng của mình bao lấy ngọn lửa ba tầng của Tất Phương.

Còn dùng ánh sáng của thần thông Tam Muội Chân Hỏa bao trùm bên ngoài cùng của ngọn lửa màu đỏ hồng.

Có vậy mới tạm thời ngăn cản được Tam Muội Chân Hỏa lan tràn, có thời gian đẩy Tam Xoa ra.