← Quay lại trang sách

Chương 2331 Mưa Gió Mù Mịt (1)

Có lẽ mỗi một tòa Phù Sơn, hải đảo, mỗi một khu hải vực, đều có một khối thần bích như vậy, chỉ cần có thể thỏa mãn một điều kiện tương ứng, thì sẽ hiển hiện ra, truyền lại Hoàng Duy Chân truyền thừa.

Mà trong tất cả các phương thức để mở ra điều kiện đó, không thể nghi ngờ được giết chết dị thú trấn thủ là phương pháp trực tiếp nhất, cũng là phương pháp gian nan nhất.

Khương Vọng nghĩ tới đây, không kiềm được lại nghĩ đến...

Rốt cuộc thì mục đích của việc Hoàng Duy Chân trước khi qua đời lưu lại chìa khóa để tiến vào Sơn Hải Cảnh là cái gì?

Nếu là chỉ vì khảo nghiệm người đi sau, hay muốn truyền thừa tất cả kinh nghiệm cũng như học thức của bản thân cho hậu bối, thì số lượng người tiến vào cũng không khỏi có chút hơi kinh người.

Mà truyền thống mở ra Sơn Hải Cảnh này vốn đã kéo dài cả 900 năm, nên vấn đề này cũng không tới phiên hắn cân nhắc.

Chẳng lẽ 900 năm qua, không có một ai có thể tìm được câu trả lời sao?

Giờ phút này Khương Vọng đã tham dự vào trong đó, không thể không cân nhắc nhiều hơn một chút.

"Hù chết ta rồi. Sau khi bay khỏi ngọn núi Chương Nga một khoảng cách khá xa, Bạch Vân Đồng Tử tê liệt ngồi phịch xuống bên trong phế tích tiên cung, vỗ ngực đầy sợ hãi.

Tên nhóc mập mập này trước giờ gan đều rất nhỏ, Khương Vọng cũng không trách cứ gì, chỉ nói với hắn ta "Ngươi cần nhìn kỹ một chút đó, nếu như gặp được tài liệu gì, nhất định phải nói cho ta biết ngay lập tức." Nếu như có cơ hội, Khương Vọng vẫn muốn gom đủ tài liệu về Tiên Cung Lực Sĩ ở trong Sơn Hải Cảnh này.

Dẫu sao thì một khối Trầm Vân Cốt cũng phải cần thần tiên chết đi rồi mới tạo thành được. Vậy thì những thứ khác gì mà lưu sa mộc gì đó, có khi còn phải phức tạp hơn.

Nếu ra khỏi Sơn Hải Cảnh, thì còn đi tìm được ở nơi nào nữa?

Hơn nữa Bình Hành Huyết - thứ nòng cốt của Tiên Cung Lực Sĩ đã được hắn tìm được từ rất sớm rồi.

Chẳng qua là Bạch Vân Đồng Tử vẫn luôn không nghĩ ra cách tu sửa Linh Không Điện, nên hắn cũng không có cách nào thông qua Linh Không Điện lấy ra được cái gì.

Nhưng lần này Khương Vọng ở trong Sơn Hải Cảnh đã hiểu rõ chân lý của Tam Muội Chân Hỏa, vì thế chỉ cần có thần thông như vậy thì việc tách ra Bình Hành Huyết cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cho nên Tiên Cung Lực Sĩ vốn là không có chút tiến triển nào, lại đột nhiên nhìn thấy một tia hy vọng. Hắn tất nhiên là không muốn bỏ qua cơ hội như vậy rồi.

Trong thời đại ngày nay, truyền thừa Tiên Cung Lực Sĩ từ trong Vân Đỉnh Tiên Cung hoàn toàn có thể trở thành chỗ dựa mà chỉ duy nhất mình hắn có. Trong thế giới tu hành này, loại đồ vật có tính đặc biệt này thì chính bản thân nó chính là một loại giá trị. Bạch Vân Đồng Tử ỷ vào mình có công, giọng lười biếng nói: "Được thôi"

Khương Vọng lúc này cũng không đoái hoài gì tới hắn ta, hắn cuốn ống tay áo một cái, dựa vào ấn tượng về vị trí của chính bản thân, hướng về phía Bắc mà đi.

Trong giây phú ngắn ngủi đứng trên Khai Dương Tinh Lâu, ít nhất trong một thời gian ngắn hắn cũng đã xác định được một chút phương hướng. Tả Quang Thù muốn đi núi Thiên Trụ ở phía cực Bắc, vậy thì đi phương hướng này chắc là không sai rồi.

Bất luận là cân nhắc từ việc đảm bảo lấy được cửu chương ngọc bích hay là ý định ban đầu trước khi tiến vào trong Sơn Hải Cảnh thì y cũng đều sẽ đưa ra lựa chọn như thế này.

Nhưng cũng đã trôi qua nhiều ngày như vậy rồi, không biết Tả Quang Thù bọn họ đã hoàn thành mục tiêu hay chưa, hiện giờ còn ở trong Sơn Hải Cảnh hay không.

Lại càng không biết cái gọi là cửu chương tề tụ, vậy người của hai tổ còn lại lại là ai.

Không biết người tới là ai đúng là làm cho người ta cảm thấy có chút bất an.

Gió táp, mưa to, sấm chớp cuồn cuộn.

Bầu trời nặng nề tối đen.

Thời tiết ở bên trong Sơn Hải Cảnh, nói thay đổi liền thay đổi ngay.

Ở trong làn mưa như thác đổ ấy, Phương Hạc Linh lau mặt một cái, ánh mắt nhìn về phía trước có một sự kính sợ không thể lau sạch được Phía trước cách đó không xa, là Vương Trường Cát đang ung dung chậm rãi đi dưới vòm trời cao đầy mưa gió ấy.

Mái tóc dài rủ xuống hai vai, tay ống tay áo lay động.

Không thấy y làm ra động tác nào, cũng không phát ra bất kỳ một ánh sáng đặc thù nào. Nhưng mưa to gió lớn đang trút xuống khắp nơi thế này, thế mà lại ôn nhu dịu dàng nhường lối đi cho y.

Người nam tử này, người nam tử này...

Nếu như nói trước đây không lâu việc Vương Trường Cát dễ dàng đem gã tránh đi một cường giả Thần Lâm trời sinh, đã khiến Phương Hạc Linh cảm thấy cực kỳ khâm phục, cũng khiến gã sâu sắc nhận thức được sự chênh lệch giữa người thường và thiên tài.

Vậy thì vào thời điểm y giao thủ cùng Quỳ Ngưu đó đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của Phương Hạc Linh đối với Ngoại Lâu Tầng.

Ngoại Lâu Cảnh cái loại này thế mà có thể có một không gian tưởng tượng to lớn đến như vậy! Gã không thể nào mà ung dung giống như Vương Trường Cát sử dụng sức mạnh chống lại sức mạnh thiên nhiên như thế được, vả lại gã cũng không muốn lãng phí đạo nguyên quý báu ở những việc không cần thiết như thế này. Chống đỡ hoàn cảnh Trọng Huyền phức tạp ở Sơn Hải Cảnh cũng đã cực kỳ phí sức rồi, Phương Hạc Linh dứt khoát mặc cho mưa gió quật thẳng vào thân thể."Nhắc tới mới nhớ, ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi là làm sao lấy được chương ngọc bích này vậy?" Phương Hạc Linh nghe thấy thanh âm ở trước mặt hỏi.

Gã đi ở phía sau lưng của người này, không kịp suy nghĩ kỹ càng, dứt khoát nghĩ tới đâu nói tới đó: "Trên đời này luôn có một ít người tự cho mình là bất phàm. Bọn họ luôn cảm thấy công lý phải ở khắp mọi nơi, cho dù là thiên quân vạn mã cũng có thể đẩy lùi. Bọn họ tự phụ tự cho mình là thiên tài, nghĩ rằng mọi chuyện trong thiên hạ đều có thể giải quyết được. Bọn họ luôn có bảy phần oán trách thế gian, tám phần uất hận, nói bốn phần đạo lý, ba phần trách nhiệm, hai phần công bằng, và luôn muốn có được một trái tim thiên chân. Nghe nói nơi nào có chuyện bất bình liền đi về nơi đó. Nhìn thấy nơi nào có những chuyện chướng tai gai mắt, bèn hướng về nơi đó mà đi. Người để lại chương ngọc bích này chính là một người như thế. Ta nghe nói là quý tộc của một tiểu quốc nào đó, kể ra thì cũng không còn quá trẻ nữa, nhưng trông còn rất khỏe mạnh. Đang có một cuộc sống tốt lành thì không muốn, chỉ vì một vụ án diệt môn không hề liên quan gì đến bản thân, bèn đi truy tìm những dấu vết còn sót lại của vụ án bóc mặt đó tròn bốn tháng trời...

Cuối cùng người đó cũng thành công bị bóc mặt.