← Quay lại trang sách

Chương 2332 Mưa Gió Mù Mịt (2)

Biểu tình trên gương mặt gã có chút kỳ quái, tiếp tục nói: "Cái gọi là câu chuyện anh hùng thành công trảm phá đêm dài, cuối cùng cũng chỉ là mấy lời suy diễn trong chuyện mà thôi. Càng có nhiều câu chuyện vô thanh vô thức mà kết thúc như thế, thì lại càng có nhiều người buồn rầu trầm mặc. Tất cả mọi thứ mà ta thấy chỉ là những khuôn mặt với vẻ mặt phong phú đa dạng, trở thành vật phẩm sưu tập của Yến Tử. Yến Tử không hề quan tâm đến bất kỳ thứ tài nguyên gì, chỉ là đưa chương ngọc bích này cho ta, đổi lại ta phải làm cho nàng ta vài chuyện.

Gã ta nói tới chỗ này liền dừng lại.

Cũng có một ít kinh ngạc, mình tại sao lại nói nhiều như vậy.

Gã là nhìn người kia bị bóc mặt.

Gương mặt vừa ngây thơ, vừa quật cường không chịu khuất phục nay vì quá đau đớn mà vặn vẹo tại chỗ, từ từ bị bóc ra ở trong tay Yến Tử. người kia thống khổ kêu gào cùng những người khác không có cái gì khác biệt.

Có cái gì bất đồng chứ?

Vương Trường Cát không hỏi Phương Hạc Linh, Yến Tử để cho gã làm chuyện gì để trao đổi ngọc bích. Mặc dù chỉ cần y hỏi, liền nhất định sẽ có câu trả lời, cho dù Phương hạc Linh không hề muốn nói chút nào.

"Ngươi thấy người này như thế nào?" Y chẳng qua chỉ hỏi như vậy.

Ở dưới tác dụng của Trọng Huyền lực gấp trăm lần so với hiện thế, cho dù là hạt mưa đánh vào người cũng mang lại một cảm giác đau nho nhỏ. Loại đau đớn ở trình độ này, Phương Hạc Linh chỉ coi như gãi ngữa mà thôi, gã đối mặt với người như Vương Trường Cát, cũng không hề giấu giếm nói: "Nói là cầu danh cũng tốt, nói là vệ đạo cũng được. Một khi giận dữ liền rút kiếm để giải quyết nỗi hận cá nhân, xem không tự lượng sức mình trở thành dũng cảm một cách cô độc. Thật ra lại làm cho người thân đau buồn vì sự bảo thủ đó, kẻ thù tức giận vì sự cố chấp đó, còn người xem thì lại cười nhạo sự ngu ngốc đó!"

Vương Trường Cát vẫn rảo bước tiến về phía trước, lại hỏi: "Ngươi ở trong tổ chức Nhân Ma lâu như vậy, loại người như vậy có nhiều không?"Người thích chịu chết, tóm lại là cũng không nhiều lắm.

Phương Hạc Linh vừa nói, trong lòng cũng có một chút hoang mang: "Nhưng kỳ quái chính là, cũng không phải là ít. Ta nghe bọn họ nói, cứ qua mấy năm, luôn có một số người như vậy xuất hiện, kêu gọi trừ ma vệ đạo các loại, rồi từng người từng người chết đi"

Cái từ "bọn họ" đương nhiên là chỉ mấy Nhân Ma thuộc về Vô Hồi Cốc đó.

Vương Trường Cát giọng không có gì thay đổi, nhàn nhạt nói: "Thật ra thì nếu thật sự muốn bàn luận về nó, thì việc ngươi cố chấp với Trương Lâm Xuyên như vậy, luôn đơn độc hành động, một đường tiến lên, cũng là một trong những người như vậy chứ.

Phương Hạc Linh ở trong làn mưa nặng nề mở rồi lại khép miệng, mặc cho nước mưa bắn vào trong miệng.

Gã nuốt vào, có chút vị chát.

"Ta chỉ là bởi vì hận, mà không phải là vì mấy thứ chính nghĩa kia.

Gã rất giác ngộ mà nói: "Loại đồ vật này, chỉ có trẻ con mới tin tưởng. Trên đời này làm gì có thứ gì gọi là chính nghĩa cơ chứ"

Vương Trường Cát tiếp tục đi về phía trước, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt ưu tư, ở trên thế giới này, giờ đã có rất ít chuyện có thể gợi lên cảm xúc của y.

Y không cảm thấy Phương Hạc Linh nói đúng, cũng không cảm thấy gã nói không đúng.

Cái thế giới này có đôi khi là không có đạo lý gì có thể nói.

Đúng hay không đúng, ai có thể nói rõ ràng đây?

"Phải một lòng thiên chân.." Y chỉ nhẹ nhàng than thở một câu như vậy liền mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện.

Bởi vì y đột nhiên nghĩ đến, đã từng có một người như vậy.

"Một lòng thiên chân" như vậy.

Phương Hạc Linh đi ở phía sau lưng y cũng bắt đầu trầm mặc tiếp tục đi trong màn mưa.

Chẳng biết tại sao, trong đầu của Phương Hạc Linh chợt nhớ tới một bóng người.

Thật ra gã rất muốn biết.

Nếu như thời hạn mười năm qua đi rồi, thì người kia sẽ trả lời như thế nào.

Gã nghĩ câu trả lời nhất định sẽ thay đổi, nhưng gã lại cảm thấy lỡ như câu trả lời của người kia vẫn giữ nguyên thì sao. Ai mà biết được?

Ùng ùng.

Gió thổi gấp hơn. Mưa cũng rơi lớn hơn.

Cuồng phong như đao, mưa to tựa như mũi tên, đánh vào bên ngoài Quang Minh chú như đại quân tấn công vào thành trì, chém giết mạnh mẽ vô cùng.

Mà âm thanh lại tựa như một khúc tỳ bà âm.

Trong phạm vi bao phủ của Quang Minh chú, trên sống lưng của cơ quan Già Lâu La ấm áp mà an toàn. Khuất Thuấn Hoa rất giỏi về đánh tỳ bà ngồi xếp bằng nghe tiếng mưa, cười hỏi Tả Quang Thù, có nhớ hội đèn lồng của trung thu năm ngoái hay không. Bọn họ lúc đó núp trong cái đèn lồng to nhất ở Dĩnh Thành, cũng giống như bây giờ, yên lặng ngồi nghe tiếng huyên náo ở bên ngoài như vậy. Bọn họ biết về sự ồn ào của thế giới này, nhưng thế giới này lại không biết sự yên tĩnh của bọn họ. Nguyệt thiền sư ngồi tĩnh tọa ở vị trí đầu tiên, nhìn trông dáng vẻ ninh định như thế như thể tùy thời đều có thể móc ra một cái mõ ngồi gõ vậy.

Cái này làm cho Tả Quang Thù không làm cách nào có thể cười một cách thoải mái được. Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, bọn họ ba người hành động chung, vừa có thủ đoạn lại phối hợp một cách ăn ý, dĩ nhiên là đã thu hoạch được vài thứ.

Bọn họ liên thủ đến thăm Thiên Sơn, Khuất Thuấn Hoa đã đạt được mục đích của nàng ta khi vào bên trong Sơn Hải Cảnh này.

Đây không thể nghi ngờ là một mở đầu khá thuận lợi, bọn họ cũng định sẽ tiếp tục như vậy.

Mưa gió thế này cũng không phải do dị thú gì quấy phá, mà chỉ là sự thay đổi thời tiết tự nhiên ở trong Sơn Hải Cảnh mà thôi.

Cơ quan Già Lâu La cực nhanh phá vỡ màn mưa.

Bao phủ trên lưng ba người là Quang Minh chú, giống như một ngọn đèn cô độc ở trong mưa. Bỗng nhiên.

"Ngọn đèn đơn độc" chợt lóe lên, tựa như muốn tắt.

Đôi cánh của cơ quan Già Lâu La chợt dừng lại, ba người ở trên lưng Già Lâu La đồng loạt đứng dậy!

Ở trong làn mưa gió u ám phía trước, có bóng dáng của một người mặc võ phục nền đỏ viền vàng, đạp vỡ khoảng cách, bước vào trong tầm mắt của ba người, càng đi càng lại gần.

Người đó không có một động tác nào khác.

Nhưng chỉ cần dựa vào khí thế kinh khủng trên người của hắn ta liền gần như có thể nghiền nát cả Quang Minh chú!