← Quay lại trang sách

Chương 2342 Trong mắt người này không có kiêng kỵ, chỉ có chiến tâm

Còn có màn biểu diễn càng... đặc sắc hơn không?"

Đấu Chiêu cất tiếng hỏi, ánh mắt như rực lửa. Kim quang sáng chói kia cũng nhanh chóng chảy ra khắp người, nhuộm máu thịt, lông tóc, y phục, trường đao... tất cả mọi thứ của y thành một màu rực rỡ.

Sự ấm áp của y, biến thành kiêu ngạo.

Cuối cùng y cũng cảm thấy hài lòng.

Một người là đạo đồ Ngoại Lâu, thân thể là khôi lỗi, lại là tu sĩ thiên tài của Tẩy Nguyệt am.

Một người ở bên trong vùng biển đang giận dữ, bộc phát ra tiềm lực của một người sở hữu thần thông Hà Bá.

Đây mới gọi là đối thủ.

Nếu không chiến đấu lâu như vậy, ngoại trừ khi đối mặt với thần thông Hạp Thiên của Khuất Thuấn Hoa, y quả thực không tìm được một chút cảm giác hưng phấn nào cả.

Cuộc chiến không có một chút cảm giác nguy cơ nào, quả thật khiến y cảm thấy chán nản Nếu không tại sao y lại phải đi tìm Chu Ấp một mình cơ chứ?

Vào giờ phút này.

Nguyệt Thiên Nô khống chế lực lượng của Tịnh Thổ, giống như thiên ở nơi này.

Không biết Tả Quang Thù đã dùng cách gì kích phát ra thần thông Hà Bá, hội tụ tất cả lực lượng của hải vực, tạo thành Hải Chi Cự Linh, giống như thần linh.

Mà "thiên" thì sẽ hàng phục y, còn "thần" thì sẽ giết chết y ở nơi này.

Đối mặt hết thảy các thứ này.

Đấu Chiêu nở nụ cười bướng bỉnh.

Trên người của y đều là ánh sáng bất khuất, trong mắt của y là sự điên cuồng không phục.

Rực rỡ và rêu rao như y, chỉ cần cầm Thiên Kiêu rạch một cái, tuân theo một quỹ tích đến vi diệu, chém mở sự cầm cố được gia trì bởi cái gọi là lực lượng của Tịnh Thổ.

Rồi sau đó lưỡi đao được lật ngược trở lại, cuốn lên một luồng họa khí cao ngất trời, một lần nữa sử dụng Nhân Hoa Chi Đao, đánh thẳng vào vùng đất thiên địa được Phật quang chiếu rọi này. Dưới trạng thái của Đấu Chiến Kim Thân, sát lực của Đấu Chiến Thất Thức lại một lần nữa tăng vọt. Vô cùng vô tận họa khí che che lấp tất cả Phật quang, trong nháy mắt đã làm ô nhiễm toàn bộ vùng "Tịnh Thổ" này.

Người người chịu khổ, người người đều gặp phải tai họa, làm gì có vùng đất Tịnh Thổ, chẳng qua chỉ là hư ảo mà thôi!

Một đao chém xuống!

Nguyệt Thiên Nô vẫn ấn Hàng Phục Ấn xuống, nhưng cả người đã bị lật ngược lại.

Tịnh Thổ mà nàng ta sử dụng pháp môn đặc thù để ngưng tụ thành đã bị chém nát, bản thân cũng bị một vết thương nặng nhất từ trước đến nay.

Đúng vào lúc này, cây rìu to lớn của Hải Chi Cự Linh mới rơi xuống.

Lúc này, Đấu Chiêu chỉ nhẹ nhàng kéo thanh Thiên Kiêu đao quay trở lại, vô cùng ung dung và tự nhiên... ngăn cản cây rìu to lớn đang lướt qua đỉnh đầu.

Động tác của y quá tùy ý, nhưng lại cứ như là lẽ dĩ nhiên, cũng quá vừa đúng lúc.

Bụp!

Hải Chi Cự Linh cao hơn hai mươi trượng hội tụ toàn bộ lực lượng của hải vực kia, cánh tay cầm cây rìu khổng lồ rơi xuống, nhưng lại chỉ có thể phát ra một tiếng bóp nghẹt như thế mà thôi.

Đấu Chiêu đứng lơ lửng trên không trung, dưới bàn chân không hề có chỗ dựa nào, nhưng y vẫn không hề nhúc nhích.

Thân hình y nhỏ bé giống như một điểm sáng, nhưng lại tỏa sáng rực rỡ giống như nắng gắt! Một thanh Thiên Kiêu đao, nếu như so sánh với cây rìu to lớn do nước biển ngưng tụ thành kia, thì cũng chả mạnh hơn so với một cọng tóc là bao nhiêu.

Nhưng nó lại giống như một đường giới hạn kiên định, kể lại một quy tắc không thể thay đổi, đem tất cả mọi thứ đều ngăn cách với bên ngoài.

Trong tình huống hai vật có kích cỡ khác xa nhau đang giằng co, Đấu Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười rực rỡ với Hải Chi Cự Linh kia một tiếng.

Rồi sau đó dùng Thiên Kiêu đao chém về phía trước, cả người tấn công về phía trước, đụng thẳng vào bên trong thân thể của Hải Chi Cự Linh Hải Chi Cự Linh to lớn màu xanh nước biển kia bao lấy Đấu Chiêu như nuốt vào một con kiến. Sóng lớn trên người như đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng cũng không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường. Nhưng chỉ một khắc sau đó, dường như có hàng ngàn hàng vạn ánh đao bùng nổ tỏa sáng mạnh mẽ xông ra.

Hải Chi Cự Linh to lớn kinh khủng ngay lập tức vỡ nát tại chỗ, từ trên trời cao một thác nước cứ thế đổ xuống.

Rầm ào ào.

Tả Quang Thù ở bên trong thác nước đó, vô lực rơi xuống.

Hả Chi Cự Linh hôm nay chính là trạng thái mạnh mẽ nhất của tả Quang Thù tính từ lúc sinh ra đén bây giờ.

Nhưng lại quá quá sức khi phải đối đầu với một Đấu Chiêu như vậy.

Ở thời điểm hiển hách nhất. Bị trảm phá...

Vị thiếu niên trẻ tuổi Tả Quang Thù, mang ý niệm tiếc nuối như vậy, rơi xuống một lần nữa.

Đấu Chiêu tay cầm trường đao, kim thân sáng chói, đứng ngạo nghễ dưới bầu trời."Tịch Thổ" của Nguyệt Thiên Nô đã bị chém vỡ nát, Hải Chi Cự Linh của Tả Quang Thù cũng đã tan vỡ, Ý chí chiến đấu của Đấu Chiêu còn đang sôi trào, nhưng trước mặt đã không còn đối thủ nào nữa.

Ở nơi này khi mà kết thúc một trận đấu đáng lý phải cảm thấy vô cùng tận hứng...

Y lại cảm thấy tịch mịch.

Y tựa như có thể nghe thấy tiếng than thở của Thiên Kiêu, một tiếng thở dài nho nhỏ và tiếc nuối.

Mặc dù như vậy, y vẫn nhấc đao đi về phía trước, hướng thẳng về phía Nguyệt Thiên Nô còn đang bay ngược người lại, y vẫn phải đặt một dấu chấm hết đầy tiếc nuối cho cuộc chiến đấu này thôi.

Dù sao thì chuyện trong thiên hạ, bắt buộc phải có khởi đầu và kết thúc.

Nhưng ngay một khắc sau đó, y lại dừng chân nhìn lại.

Y nhìn thấy một đạo thân ảnh như cầu vồng vắt ngang qua biển lớn, từ phía xa xa của tầm mắt nhanh chóng phi tới.

Y cảm nhận được một cỗ khí thế không hề sợ hãi đang sôi sục, gần như có thể nối trời lấp biển. Y nghe được tiếng kiếm kêu vang động, vô cùng réo rắt, sát khí sôi trào!

Trong tầm mắt của y, người đó vượt biển xông tới tiếp lấy Tả Quang Thù đang rơi xuống. Sau khi người đó ổn định lại thân hình, y mới có thể nhìn rõ mặt mũi của người mới tới, thanh vân ấn ký sau lưng người đó, cứ từng đóa từng đóa biến mất.

Một tay người đó ôm lấy Tả Quang Thù, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía y.

Cặp mắt kia vô cùng sạch sẽ, lại kiên định.

Cho dù là Khuất Thuấn Hoa – người mang tuyệt đỉnh thần thông, hay là Nguyệt Thiên Nô – người có thể sử dụng lực lượng Tịnh Thổ khi mới ở Ngoại Lâu Cảnh, thì trong ánh mắt khi nhìn Đấu Chiêu vẫn lộ ra sự kiêng kỵ. Nhưng mà người này lại không có, người này chỉ có chiến tâm.

Đấu Chiêu gần như ngay lập tức quay người lại, giơ đạo đối chiến.

Nguyệt Thiên Nô đã mất đi sức chiến đấu trong một thời gian ngắn, không cần để ý tới.

Mà y thì rất mong đợi.

Vị đệ nhất Nội Phủ trong sử sách Khương Thanh Dương được Dư Bắc Đấu khá tôn sùng này, hôm nay như thế nào?