Chương 2341 Chỉ Sợ... Ngọn Núi Này Không Cao (2)
Sau khi ý chí bị chém nát, thần hồn của nàng ta cũng bị trảm phá một cách ác liệt, truyền tới một cơn đau không có cách nào kiềm chế được. Cho dù có sự trấn áp của Phật Đà Pháp Tướng, cũng chỉ có thể đình chỉ tình thế tan vỡ này mà thôi.
Mà cây Thiên Kiêu đạo của Đấu Chiêu đã nhanh chóng nhân lúc song chưởng của Nguyệt Thiên Nô đang buông lỏng mà chuyển một cái, cắt bay mấy ngón tay của nàng ta, thuận thế quét một đường, vạch qua giữa ngực của nàng ta.
Bì Nang Bai!
Lúc đạo của Đấu Chiêu hạ xuống, y đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, y đang muốn đổi thức, thì bị Nguyệt Thiên Nô đã điều chỉnh lại tình thế sử dụng một chưởng hất bay.
Lực lượng trên khắp "Tịnh Thổ" này, cũng đồng loạt trục xuất y, Đấu Chiêu tùy ý chuyển chân một bước, người đã lui về vị trí ban đầu.
Lúc này cách thời điểm y chém chết Khuất Thuấn Hoa, cũng mới qua chưa tới năm tức mà thôi.
Bởi vì trước đó Khuất Thuấn Hoa bay quá cao, thậm chí bây giờ thi thể của Khuất Thuấn Hoa còn chưa rơi vào trong biển.
Bây giờ ngay trước mặt Đấu Chiêu...
Nguyệt Thiên Nô miễn cưỡng giữ được tính mạng, nón lá rộng vành đã nứt ra, cả bộ áo choàng màu xám tro cũng bị nứt ra...
Vỡ thành vô số những sợi tơ nhỏ.
Mặc dù Nguyệt Thiên Nô đã ngay lập tức phủ thêm tăng y, nhưng Đấu Chiêu vẫn đã có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể đã bị phơi bày của nàng ta.
Trong con ngươi của Đấu Chiêu lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó là bừng tỉnh.
Bởi vì thứ mà y nhìn thấy, là một cơ thể không có đặc trưng giới tính.
Có tay có chân, có da có xương, có máu có thịt, nhưng không có đặc trưng giới tính, cũng không có lục phủ ngũ tạng.
Trên da thịt ánh lên ánh sáng màu đồng thau.
Nguyệt Thiên Nô – đệ tử thiên tài của Tẩy Nguyệt am... lại là khôi lỗi!
Làm sao người có thể là khôi lỗi được? Nếu như dùng khôi lỗi để làm người thì làm sao có thể tu hành ở một nơi Phật Môn đại tông phái như Tẩy Nguyệt Am được?
Điều này thực sự quá khó tin, nhưng cũng chính vì thế mà Đấu Chiêu đã hiểu ra, tại sao bản thân y lại kém hơn nàng ta về mặt lực lượng trong nhục thể.
Quả đấm của y chỉ là quả đấm, nhưng quả đấm của Nguyệt Thiên Nô lại ẩn chứa vô số trận văn vô cùng tỉ mỉ.
Gương mặt của Nguyệt Thiên Nô kỳ thực vô cùng tầm thường, ngoại trừ luôn mang theo một chút sáng bóng của màu đồng thau thì không khác biệt gì mấy so với một nữ tử bình thường. Cho dù đã bại lộ thân thể là khôi lỗi, biểu tình của nàng ta vẫn cực kỳ bình tĩnh. Hoặc cũng có thể nói, vì gương mặt của nàng ta là khôi lỗi, nên vốn không có biểu tình.
Nàng ta chỉ nhanh chóng lấy ra mấy ngón tay, ngón út búng một cái để làm cho mấy ngón tay kia đều nhau, nhẹ nhàng nhấn một cái, những địa phương bị đứt lìa đã được nối trở lại.
Mười ngón tay nắm chặt, lại tiếp tục triển khai lực lượng.
Mà ở trong biển...
Tả Quang Thù trên miệng còn vệt máu chưa khô, miễn cưỡng thoát khỏi sự ảnh hưởng của Bì Nang Bại, lộ ra nửa thân người trên khỏi mặt nước, giang rộng hai cánh tay đón lấy thi thể của Khuất Thuấn Hoa.
Nhưng trước khi y có thể chạm vào thì thi thể của Khuất Thuấn Hoa đã biến mất.
Đã bị quy tắc của Sơn Hải Cảnh mang đi rồi.
Tả Quang Thù ngẩn người tại chỗ, vào giờ phút này y hoàn toàn quên mất quy tắc thế giới này, cũng không thể nào nghĩ ra được rằng chẳng qua Khuất Thuấn Hoa chỉ bị tước mất ba phần thần hồn bản nguyên, mà tất nhiên Khuất gia chắc chắn sẽ có biện pháp để bù đắp lại điều này.
Y chỉ biết là, Khuất Thuấn Hoa lại có thể ở ngay trước mắt y, biến mất.
Y hơi há miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Y thực sự đã trưởng thành, đã có thể gánh vác gió mưa, đã có thể bảo vệ người mà y quý trọng hay sao?
Ầm ầm! Ầm ầm!
Y không phát ra được thanh âm nào.
Nhưng toàn bộ khu hải vực này, cũng đã nổi giận rồi!
Đây chính là cơn thịnh nộ của Hà Bá, sự nổi giận của Thủy Thần!
Sóng biển dâng trào gầm thét, trào tới từ bốn phương tám hướng, quấn quanh cơ thể của Tả Quang Thù, vây quanh y không ngừng dâng cao, không ngừng lớn mạnh.
Ngay trước mắt Đấu Chiếu, trên mặt biển trùng điệp vô tận, một Hải Chi Cự Linh cao tới hơn hai mươi trượng đứng lên!!
Mặt mũi của người này mơ hồ, thân hình hùng tráng, trên cánh tay trái quấn một con hắc long dữ tợn, trên tay phải cầm một cây rìu lớn màu xanh nước biển.
Chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái, đã đứng song song với Đấu Chiêu.
Mà trên biển kia lõm xuống một cái hố sâu.
Một rìu chém xuống!
Dưới sự hỗ trợ của lực lượng ở hải vực này, cây rìu to lớn kia chém một nhát khiến cả không gian này đều run rẩy, chém không khí thành một cơn lốc.
Lúc này Đấu Chiêu xem ra còn nhỏ bé hơn cả một con kiến hôi!
Nguyệt Thiên Nô – người đang vội vã tu sửa lại thân thể, cũng bắt đầu quay lại trận chiến.
Bốn cánh tay của bức tượng Sân Mục Phật Đà đứng sau lưng nàng ta, vẫn đang tạo ra hư tổn với tinh quang của Trảm Thần Chi Đạo.
Trong khi đó lực lượng của nàng ta vẫn đang đi sâu vào trong khu vực thiên địa ở nơi này, ý định muốn tạo ra Tịnh Thổ của chính mình ở trong phạm vi nhất định của không gian này.
Trong Tịnh Thổ này, Đấu Chiêu kia chính là người duy nhất không sạch sẽ!
Lúc này, gương tay phải của Nguyệt Thiên Nô dựng chưởng trước ngực, tay trái hợp lại thành hình dạng của cái bát, mặt từ bi.
Lúc sắp tiến lại gần, ánh mắt chuyển một cái, hiện ra sự uy nghiêm. Bỗng nhiên tay trái lật ngược một cái, ý là hàng phục!
Cả lực lượng và sức ảnh hưởng của nàng ta đều đang ràng buộc Đấu Chiêu, sáng tạo ra cơ hội cho cây rìu to lớn của Hải Chi Cự Linh.
Lấy đạo đồ để đối kháng đạo đồ, sử dụng lực lượng của Tịnh Thổ, hạ xuống thành pháp ấn hàng phục Sấm chớp rền vang mưa to gió lớn, thật giống như đều là chuyện rất xa xôi.
Tịnh Thổ ở nơi này có quang minh vô hạn.
Dường như Hải Chi Cự Linh cũng được phủ lên Phật uy, giống như một người hộ pháp của Tịnh Thổ.
Tất cả mọi thứ đều đang lộ rõ sự sinh tử.
Dưới thế tấn công vô cùng kinh khủng kia, rốt cuộc trên người của Đấu Chiêu cũng bắt đầu dấy lên một mạt kim sắc.
Kim quang chói mắt lượn quanh thân người của y.