Chương 2350 Trận chiến quân tử
Hai vị huynh trưởng, sao không nói sớm?" Khương Vọng mặt mũi khổ sở: "Ngươi xem chúng ta kẻ chết, kẻ bị thương, kẻ chạy trốn. Sao có thể giữ được Ngọc Bích trước mặt Đấu Chiêu chứ?"
"Đều bị kẻ kia cướp mất rồi!" Hắn bi phẫn nói, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, reo lên: "Hiện tại trong tay Đấu Chiêu có tổng cộng ba khối Cửu Chương Ngọc Bích, nhưng mà đã bị thương nặng! Hai vị huynh trưởng, chúng ta sao có thể bỏ qua cơ hội này? Chẳng khác nào của trời cho mà không lấy, ngược lại phải chịu thiệt thòi!"
Nguyệt Thiên Nô trừng to hai mắt, nàng ta nhìn mặt Khương Vọng, đột nhiên phát hiện, đây quả là một người có rất nhiều mặt, rất khó miêu tả.
Lúc chưa thấy người này, chỉ nghe danh tiếng, biết được hắn là một thiên chi kiêu tử nổi tiếng hiện tại.
Lúc mới gặp, cảm thấy hắn đại khái vừa trải qua chuyện gì đó, có một loại đột nhiên cởi bỏ mọi trói buộc, hơn nữa ở bên Tả Quang Thù, hiện rõ trạng thái vô cùng thảnh thơi.
Sau khi gặp phải đại quân Họa Đấu, nhìn thấy sự quả quyết và can đảm của người kia.
Hôm nay Thiên Hàng Thần Binh xuất hiện, đúng là khiến cho nàng ta có chút kinh hỉ. Tự mình đối đầu với Đấu Chiêu, thành công thoát thân đã cho thấy sự cơ trí của hắn.
Hiện tại mặt không đổi sắc nói dối, phong thái không hề che giấu, nhưng thật ra lại thêm vài phần đáng yêu.
Nàng ta chợt nhớ đến đánh giá của Ngọc Chân.
Ngọc Chân nói người này, ngây thơ đáng ghét...
Quả nhiên là đáng ghét, nàng ta nghĩ. Cách Phỉ nhìn màn biểu diễn của Khương Vọng, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Ngũ Lăng nói: "Hắn nói rất hay, cũng hình như rất có đạo lý.
Vì để tránh bị phát hiện, bọn họ đương nhiên không thể trực tiếp giám sát chiến trường, chỉ thiết lập mấy điểm quan sát ở khoảng cách xa, tùy thời chặn đánh người chạy trốn.
Chỉ biết rằng Khương Vọng mang theo người thành công chạy trốn, chứ cũng không hiểu rõ tình hình chiến đấu lắm.
Khương Vọng thật ra rất vội vã: "Ta chỉ đường cho các ngươi! Đúng rồi, hai vị huynh trưởng cần phải cẩn thận chiêu Thiên Nhân Ngũ Suy của kẻ đó, thật sự rất hiểm ác!"
Cách Phỉ bán tín bán nghi nhìn hắn: "Ngươi có phải hơi tích cực quá rồi không?"
Khương Vọng căm giận nói: "Từ khi ta xuất đạo đến nay, chưa từng gặp phải thiệt thòi lớn như thế. Ta hận kẻ kia thấu xương, muốn nhanh chóng giết chết y, chém đứt thần hồn bản nguyên của y!"
Hắn thậm chí còn nói: "Nếu như hai vị huynh trưởng không chê, ta có thể cùng các ngươi vây giết y!" Ngũ Lăng không nói gì, chỉ yên lặng lấy ra Cửu Chương Ngọc Bích của bản thân, truyền đạo nguyên vào. Lúc khối ngọc bích này tỏa ra ánh sáng, hiện ra một bài thơ tên là [Trừu Tư], tỏa sáng trong không trung, văn tự bay bổng.
Trên lòng bàn tay phải của cơ quan Ma Hô La Già, trên người Tả Quang Thù đang hôn mê. Mặc dù không nhìn thấy ngọc bích, cũng có một đạo hoa quang tỏa ra, chiếu rọi lên một bài thơ [Quất Tụng], trên không trung có thể nhìn thấy rõ ràng, mơ hồ có mạch văn bốc lên.
Hai khối ngọc bích cách không phối hợp, trông rất đẹp mắt.
Khương Vọng...
Nguyệt Thiên Nộ...
Cách Phỉ:...
Ngũ Lăng:...
Bên trong màn mưa âm u, có một giây phút lúng túng.
Lúc này Nguyệt Thiên Nô đứng lên. Thần hồn bị thương không thể dễ dàng hồi phục như cũ như vậy, cho dù có nuốt được bí dược hồi phục quý giá, cũng phải cần một thời gian nhất định để tu bổ. Tịnh thổ chi lực của nàng ta lại càng khó khôi phục, ít nhất trước khi thần hồn phục hồi như cũ, thì sẽ không thể sử dụng.
Cho nên hiện tại chiến lực của nàng ta tuyệt đối không đủ.
Nhưng nàng ta hiểu rõ, đã không còn thời gian hồi phục nữa.
Nàng ta đã chuẩn bị tử chiến.
Nhưng Khương Vọng vẫn còn ngồi xếp bằng bất động, hiển nhiên cảm thấy vẫn còn cơ hội đàm phán.
Hắn thành khẩn nhìn hai người Cách Phỉ: "Đó là một hiểu lầm.
"Ha ha ha, ta cũng không nghĩ đến, khối ngọc bích này vẫn còn ở trên người Quang Thù. Còn tưởng rằng đã bị thằng nhãi Đấu Chiêu kia thuận tay cướp đi rồi nữa!"
Cách Phủ và Ngũ Lăng đều chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trầm mặc tiến lại gần.
Lúc này Khương Vọng quả thật đã hóa thành bản sao của Hứa Tượng Càn, lại gấp gáp nói: "Cách huynh! Ngũ huynh! Mọi người đều là nhân vật có danh dự uy tín, thật sự không nên xa lạ. Ta thấy các ngươi quả là anh hùng nhi nữ, chính nhân quân tử, là người đọc sách thánh hiền, có lẽ không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nếu không thì vậy đi, các ngươi chờ ta một ngày, chờ ta dưỡng thương tốt rồi, lập tức đánh với các ngươi. Chúng ta đấu một trận chiến quân tử, dùng thực lực để quyết định ai sẽ có được hai khối ngọc bích này!"
"Chẳng phải ngươi đây chỉ có một khối thối sao?" Cách Phỉ không nhịn được hỏi.
"Hắn tính gộp cả chúng ta vào rồi. Ngũ Lăng lạnh lùng nói.
Mặc dù Cách Phỉ vẫn luôn có tâm trạng quan sát cuộc vui, nhưng lúc này cũng không thể nhịn nổi nữa.
Lập tức khoát tay, vô số con sâu nhỏ màu xám tro chi chít phun ra, giống như nước lũ, bay thẳng về phía Khương Vọng!
Ngũ Lăng lại càng tiến vào hiền quan, cầm mạch văn Lang Hảo, trải rộng ra mạch văn Trường Quyền.
Hoa quang Cẩm tú phá tầng mây, xé mở cả tầng mây.
Vạn dặm non sông, đều ở dưới ngòi bút!
Một tổ hai người tiến hiền quan, trong khi nói chuyện cũng đã tra xét hoàn cảnh qua một lần rồi, sau khi xác nhận không có cạm bẫy đang ẩn giấu nào, cũng không cho Khương Vọng có cơ hội trì hoãn nữa, cùng nhau động thủ. Cách Phỉ Giơ tay lên, trùng triều (1) bắt đầu ùn ùn kéo đến phủ kín khắp đất trời.
(1) Thủy triều côn trùng Những con côn trùng nhỏ có màu xám tro kia sở hữu một bộ răng nanh vừa nhỏ dài lại vừa nhọn, cánh nối liền với đôi chân nhỏ, giống hệt như cấu tạo của một con dơi. Nhưng cả thân thể chỉ nhỏ bằng một đốt tay của con người mà thôi.
Tát cả bọn chúng hợp thành một mảng, phát ra âm thanh chói tai như tiếng thanh sắt cạo vào viên đá.
Thanh âm kia chui trực tiếp vào trong bộ não của con người.
Cảm ứng lẫn nhau, làm cho lòng người trở nên hoảng loạn, khiến cho người ta cảm thấy điên cuồng.
Giống như sau đó ngay cả tim cũng sẽ nứt ra Những con côn trùng rậm rạp chằng chịt màu xám tro kia, nhìn trông vô cùng hỗn loạn nhưng lại tuân theo một trật tự nào đó, cùng kêu lên để cùng chiến đấu, điều khiển âm thanh giết chết đối thủ.