← Quay lại trang sách

Chương 2351 Ai Đã Từng Nhìn Thấy Ngũ Thần Thông Của Ta (1)

Thứ Cổ Chi Trùng này là bí truyền của Cách thị, bản chất của "Ngũ Loạn" là muôn hình vạn trạng các loại nguy hiểm, không hề giới hạn bởi một giác quan nào. Nhưng vào giờ phút này, vì muốn phối hợp với Ngũ Lăng, nên không có thứ gì thích hợp hơn "Loạn Âm Sát Tâm" này.

Còn bây giờ ở trước người Ngũ Lăng, văn khí trường chương lơ lửng phấp phới, giống hệt một trang Tương Đài, vắt ngang trước người Ngũ Lăng.

Bàn tay y nắm chặt văn khí lang hào (2), giống hệt như đang cầm lệnh tiễn (3) trong tay.

(2) Bút lông sói bằng văn khí (3) Lệnh tiễn: thẻ lệnh (tượng trưng cho quân lệnh)

Người y thẳng như cây thương, giống hệt như đang chỉ huy thiên quân vạn mã.

Tất cả sơn hà đều đang ở trước mắt, thiên quân đều đang chờ phân phó. Cuối cùng văn khí lang hào cũng hạ xuống, cho nên "quân lệnh" cũng đã phát ra!

Một từ "kỵ" được viết tay một cách vội vã nhảy ra khỏi văn khí trường quyển và biến thành một kỵ sĩ mặc áo giáp trước!

màu đen. Ngựa bị kiềm chế đã lâu, đà như sấm đánh, cầm trường thương cao hai thước, con ngựa phóng về phía Tiếp theo một chữ "đao" cả người lộ ra mũi nhọn, nhảy ra khỏi văn khí trường quyển, hóa thành một giáp binh cầm đao, dậm chân mấy bước trên không trung, đuổi ở phía bên phải của kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen, đóng vai trò như người hỗ trợ. Thân người ở phía trước, đao đeo ở phía sau, giấu giếm sát cơ Sau đó là một từ "cung" với những nét bút trầm ổn, chữ này đứng vững như núi Thái Sơn, yên lặng đứng thẳng,"đi" từ từ ra, đứng trong không trung trên văn khí trường quyển, hóa thành một sĩ tốt giương cung.

Người vừa đi ra, thì đã uốn cong cánh cong thành hình trăng tròn.

Ngón tay buông lỏng một chút.

Bằng!

Một tiếng vang vọng, dây cung vừa dao động, mũi tên đã nhanh chóng bay ra. Vượt ra đằng trước cả vị kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen đang xung phong ở phía trước kia, rít gào phá không khí mà đi, nhắm thẳng về phía mi tâm của Khương Vọng.

Thiên hạ rộng lớn, không thiếu những thứ mới lạ, hiện thế bao la, cũng có vô vàn thần thông và đạo pháp. Cho dù có là Cách Phỉ hay là Ngũ Lăng, những biện pháp và thủ đoạn của bọn họ đều đang mở rộng tầm mắt của Khương Vọng. Cái được gọi là điều khiển trùng như điều khiển quân đội, cái được gọi là sự kết hợp giữa binh lính và Nho giáo. Nhưng trên mặt của Khương Vọng vẫn không có chút cảm xúc nào.

Hắn đã sớm chứng minh được thực lực của chính mình, trong Sơn Hải Cảnh này, hắn có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ đối thủ nào.

Cách Phủ và Ngũ Lăng không thể không suy nghĩ, nếu như nói Khương Vọng đã sớm phát hiện ra mai phục của bọn họ, vậy có tồn tại cái người đã giao thủ với Đấu Chiêu hay không? Hay là đó chỉ là một màn biểu diễn cho bọn họ xem mà thôi?

Thân phận thợ săn và con mồi này, thật sự có thể chắc chắn như thế hay sao?

Nguyệt Thiên Nô đứng trên bàn tay trái to lớn của Ma Hô La Già quay người lại, gương mặt phát ra ánh sáng màu đồng thau không mang chút biểu tình nào đối mặt với Cách Phỉ.

Song chưởng hợp lại, liền muốn động thủ.

Nhưng Khương Vọng lại nói: "Nguyệt Thiên Nô, lui ra!"

Nguyệt Thiên Nô có chút không dám tin tưởng, thậm chí hoài nghi là mình nghe lầm.

Thứ nhất, bây giờ đối mặt với Cách Phủ và Ngũ Lăng, cho dù thương thế của nàng ta chưa khôi phục hoàn toàn, thực lực chưa tới ba thành, nhưng nói thế nào cũng là một người trợ lực cực tốt. Chẳng lẽ Khương Vọng cuồng vọng đến nỗi muốn đối phó với hai người kia một mình hay sao? Thương thế của hắn cũng không phải quá tốt!

Thứ hai, Khương Vọng sao lại dám dùng cái loại giọng điệu này ra lệnh cho nàng ta, chẳng lẽ xem nàng ta là thuộc hạ của hắn chắc?

Phải biết rằng với thân phận, địa vị và lai lịch của nàng ta, coi như ở trong phủ Ngu quốc công, thì cũng không ai dám bất kính với nàng ta như thế.

Trong lúc đang nghĩ ngợi như vậy, cơ quan Ma Hô La Già đã nâng nàng ta tung người thối lui.

Nàng ta cảm thấy, nếu như Khương Vọng đã không nên nói những lời như vậy, vậy thì tất nhiên hắn phải có lý do khác.

Nàng ta lựa chọn phối hợp.

Mà Khương Vọng vốn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của cơ quan Ma Hô La Già, nhưng khi Ma Hô La Già lui về phía sau, hắn lại không nhúc nhích.

Vì vậy hắn ngồi lơ lửng giữa không trung.

Lúc này trên mặt hắn đều là sự mệt mỏi, áo quần dơ bẩn chưa tiêu, mùi hương khó ngửi trên người vẫn còn vương lại.

Hắn yếu ớt ngồi ở đó, nhưng chỉ cần một cái chạm nhẹ tay, hắn liền bắt được mũi tên sắc bén phóng tới trước mặt, một đốm lửa bốc cháy ở trong tay hắn, lập tức đốt mũi tên kia thành khói bụi!

Tay trái của hắn cứ như thế nắm chặt làn khói màu trắng ở trong tay.

Thanh kiếm đặt ngang trên đầu gối.

Trường Tương Tư ở trong vỏ kiếm chợt rung động.

Keng!

Chỉ kêu lên đúng một tiếng.

Vạn Âm Triều Bái.

Nhĩ tiên sắc viết, trảm lập quyết!

Ngay tại trước người của Cách Phỉ, những con trùng nhỏ màu xám tro rơi rụng xuống như mưa, chết ngay lập tức!

Cách Phỉ vừa kinh sợ lại vừa tức giận, còn cảm thấy lòng đau như cắt.

Mặc dù những con Thứ Tâm Cổ Trùng này được dự trữ rất nhiều, nếu nói riêng biệt từng con thì cũng không tính là quá trân quý. Nhưng một mảng lớn như vậy chết đi cũng khiến cho túi tiền của hắn ta khô đét rồi. Nhất là chiêu sát thương chân chính của Thứ Tâm Cổ Trùng còn chưa kịp triển khai, chúng nó bị giết cũng quá đột ngột, đến muốn thu hồi về cũng không còn kịp nữa rồi!

Nếu hắn ta biết sớm trình độ nắm bắt thanh âm chỉ đạo của Khương Vọng đã đạt đến mức này rồi, thì hắn ta chắc chắn sẽ không vận dụng Thứ Tâm Cổ Trùng như vậy đâu.

Cho dù xét về tận cùng gốc rễ thì vốn là môn Bát Âm Phần Hải được nhiều người biết đến kia của Khương Vọng cũng là lấy hệ hỏa làm chủ, âm sát là phụ, nhưng cũng chưa ai có thể nhìn thấy một năng lực nắm bắt thanh âm cường đại như thế cả.

Dĩ nhiên bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì cũng trễ rồi.

Toàn bộ thi thể rậm rạp dày đặc của những con trùng kia, chính là cái giá phải trả cho sai lầm của hắn ta.

Vào giờ phút này, kỵ sĩ mặc áo giáp đen và giáp binh cầm đao của Ngũ Lăng cũng đã xông tới.

Cây thương nặng nề, lưỡi đao sáng chói.

Khương Vọng cũng không thèm đưa mắt nhìn tới, hắn chỉ thở ra một cái, một làn gió trắng như sương bay ra, chia làm hai đường, trực tiếp thổi bể nát kỵ sĩ mặc áo giáp đen và giáp binh cầm đao kia.

Thứ làm người ta cảnh giác không phải là việc hắn có thể phá vỡ những thủ đoạn này, mà là biểu hiện của hắn quá ung dung và thoải mái!