← Quay lại trang sách

Chương 2360 Rất tốt, đã giải quyết hết mấy người phiền toái rồi

Đến bây giờ hắn ta vẫn chưa thể nghĩ ra, tại sao thế cục lại chỉ trong nháy mắt đã biến thành như vậy.

Một nhân vật mạnh mẽ như Ngũ Lăng, tại sao có thể chết một cách đột ngột như thế được?

Ngoài ra, việc Mê Mộng Điệp và Man Xúc Chi Trùng đang bị bất lợi, ngược lại lại mang đến một cảm giác "quả nhiên là thế".

Người có thể tranh đấu trực tiếp với Đấu Chiêu, có thể đem theo vết thương kinh khủng đến thế chạy hai ngày hai đêm, có thể lấy thân thể không lành lặn giết ngược Ngũ Lăng...

Thực sự có thể hiểu được vì sao Khương Vọng có thể làm được những điều này.

Hắn vốn cường đại như thế!

Khi thi thể của Ngũ Lăng đang rơi xuống, Khương Vọng lại xoay người.

Cách Phỉ chú ý tới biểu tình của Khương Vọng, đó là một loại bình tĩnh cùng ôn hoà sau khi sát ý khủng khiếp đã lắng xuống... là một loại cảm giác bị nắm trong tay khiến người ta hít thở không thông.

"Rất tốt, đã giải quyết hết mấy người phiền toái rồi.

Hắn ta nghe thấy Khương Vọng nói như vậy.

Sau đó hắn ta thấy Khương Vọng toét miệng cười một tiếng: "Bây giờ ngươi thực sự có thể chứng kiến Ngũ Thần Thông của ta rồi"

Nụ cười kia giống như ánh sáng mặt trời, vô cùng ấm áp.

Nhưng Cách Phỉ chỉ cảm thấy rợn hết tóc gáy, quả tim như muốn nhảy lên cổ họng, hắn ta cảm nhận được một sự sợ hãi khủng khiếp!

Khương Vọng cũng không hề nói láo, Khương Vọng có thể giết hắn, mà cũng dám giết chết hắn ta!

Hắn ta ngay cả trùng cũng không kịp thu thập, trong nháy mắt lưu lại mấy môn đạo thuật ngăn ở giữa hai người, xoay người bỏ chạy thục mạng.

Y chạy rất nhanh.

Cũng rất vội vàng.

Giống hệt Khương Vọng mấy ngày trước vậy.

Khương Vọng đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Cách Phỉ đã chạy trốn ra xa.

Sát khi quanh quẩn quanh người hắn đang kích động nhưng lại bị khắc chế.

Tựa hồ đang suy nghĩ, có nên xóa bỏ Cách Phỉ thật luôn không, để cho người này không kịp chạy trốn như thế.

Tựa hồ như đang do dự, một tên Cách Phỉ như vậy, có đáng giá để mạo hiểm để lộ ra thần thông hay không.

Tóm lại, hắn cũng đứng im bất động.

Bóng người đang bay nhanh chạy trốn của Cách Phỉ rất nhanh đã biến mắt khỏi tầm mắt. Từ trên người Khương Vọng, một bóng người áo xanh phiêu động bỗng nhiên xuất hiện, giống Khương Vọng như đúc, nhưng lại dồi dào năng lượng, thanh thế hiển hách, ánh mắt lạnh lùng chuyển một cái, sau đó tùy tiện chọn một phương hướng, bay nhanh đi xa.

Huyễn thân của Hồng Trang Kính!

Bây giờ Khương Vọng đã rất ít khi vận dụng năng lực này của Hồng Trang Kính, bởi vì đối với cấp bậc chiến đấu của hắn thì huyễn thân của Hồng Trang Kính rất khó có thể phát huy tác dụng.

Cho dù huyễn thân có giống bản thể bao nhiêu, nhưng cũng không tồn tại chiến lực chân thật. chỉ cần dư âm của chiến đấu hơi chạm vào, là có thể phân biệt được thật giả rồi.

Nhưng nếu sử dụng cho những lúc không có người tiếp chiến này, thì lại dùng rất tốt.

Con cọp giấy vào thời điểm có thể không bị đâm thủng, thì cũng là con cọp.

Khương Vọng còn cố ý giữ lại một luồng ý niệm ở trên đó, để cho nó sau khi bay ra khỏi phạm vi khống chế của Hồng Trang Kính, còn có thể bay xa hơn nữa, thẳng đến khi lực lượng tiêu hao hết thì mới ngưng.

Trực tiếp để cho huyễn thân đuổi giết Cách Phỉ, đương nhiên là một lựa chọn càng sát thực tế hơn, nhưng cũng lại càng mạo hiểm.

Vì cho dù Cách Phỉ có sợ hãi đến thế nào đi nữa, thì cũng không đến nỗi không dám trả đũa.

Chỉ cần hắn ta vừa động thủ, là có thể đâm thủng giả tưởng mạnh mẽ của Khương Vọng. Đến khi đó hắn ta truy sát ngược lại, Khương Vọng sẽ bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Ngược lại nếu như đi một phương hướng khác, có thể để cho người ta sinh ra rất nhiều hiểu lầm vô căn cứ, không cách nào xác định được ý đồ của hắn đến ngay cả bản thân Khương Vọng cũng không biết huyễn thân sẽ bay đi nơi nào.

Nếu như trên đường không gặp phải tai nạn gì, vậy thì có khi lại có thể bay rất xa đấy...

Tóm lại, Khương Vọng đã không thể nghĩ được nhiều như thế rồi.

Sau khi xóa sạch dấu vết của chính mình, liền đột nhiên ngã xuống.

Ùm!

Thẳng tắp rơi xuống biển.

Quá mệt mỏi...

Thân thể vừa bị trọng thương lại phải chiến đấu trong thời gian dài.

Đã không còn chịu đựng được nữa. Nếu không với thói quen của hắn, chắc chắn sẽ không đe dọa Cách Phỉ, nếu như còn dư lực, hắn chắc chắn sẽ thử giết chết hắn ta rồi nói sau.

Hắn thu liễm khí tức, khép kín ngũ giác, chỉ dựa vào một ý niệm ương ngạnh cuối cùng, mạnh mẽ kết một cái thủ ấn, để lại ánh sáng mờ ảo lưu trên thân thể của chính mình, rồi sau đó cái gì cũng không biết.

Kỳ thực hắn cũng chỉ mới nắm giữ một chút da lông Họa Đấu Ấn mà hắn vừa thực hiện, căn bản không hề có chút ứng dụng trong chiến đấu thực tiễn nào. Lúc này dùng thêm để che giấu bản thân, cũng chỉ là có còn hơn không... Thôi cố gắng làm hết sức mình vậy.

Có lẽ hắn sẽ bị một con cá nào đó tùy tiện ăn mất, có lẽ Cách Phỉ trong lòng sinh nghi, nhận ra sơ hở, sẽ quay lại tìm hắn, sau đó lục soát hết khu hải vực này rồi tìm ra hắn...

Hắn chỉ có thể làm ra cố gắng lớn nhất trong tình huống hữu hạn này.

Còn đối với những cuộc gặp gỡ kế tiếp, hắn chỉ có thể tiếp nhận, mà không còn lực để phản kháng.

"Chư thiên, vạn giới, một ngàn đời, nào có cái gì có thể trường tồn?"

"Vô số phong lưu, cũng theo gió chảy tới. Những thứ cứ cho là sẽ không thể quên được, nhưng cuối cùng cũng bị quên mất rồi.

"Từ xưa tới nay không có hoàng triều nào kéo dài được cả vạn năm, cái được gọi là ý chí vĩ đại, chẳng qua cũng chỉ là một sự truyền bá trong phạm vi ngàn năm mà thôi. Mà một vết khắc trên hòn đá, lại có từ cả ấy thời đại trước"

"Hài cốt cả ba vạn năm đã khắc thành dãy núi, bảy ngàn triệu sinh mạng bị phong hóa theo thời gian.

"Đạo của ngươi cái gì mới thật sự là bất hủ?"

"Ta cảm thấy cô độc"

"Tự sinh rồi diệt... mãi mãi cô độc.

Trong lúc này, Khương Vọng loáng thoáng nghe được một vài thanh âm nức nở.

Giống như là một người, đang than thở cái gì đó.

Là những thứ tình cảm nhỏ nhặt.

Hình như hắn cũng có chút cảm xúc nào đó, nhưng khi tỉnh lại, hắn dã quên mất hoàn toàn rồi.

Hắn tỉnh lại rồi.

Thứ đầu tiên hắn cảm thụ là thân thể của chính mình.

Vẫn còn rất yếu ớt, nhưng dù gì cũng đã tích lũy được một chút lực lượng rồi.

Thân thể Thiên Phủ quả thực vô cùng mạnh mẽ, ánh sáng của Ngũ Thần Thông nhẹ nhàng chiếu rọi, cũng tự mình chữa khỏi một chút thương thế cho hắn.