Chương 2359 Nhân Sinh Đang Xem Nhất Kinh Hồng (3)
Mặc dù y kinh hãi nhưng không hoảng loạn, hai tay vươn ra, trực tiếp hóa ra một đôi bút Phán Quan, cầm trong lòng bàn tay, trực tiếp nghênh đón Khương Vọng đang xông tới.
Khương Vọng dám liều mạng như thế ở bên trong Thông Thiên Cung của y, y làm sao có thể sợ hãi?
Nhưng thứ lại làm y ngạc nhiên hơn nữa là—— Cây bút Phán Quan của y trực tiếp cắm vào cặp mắt của Khương Vọng, xuyên qua sọ của Khương Vọng.
Khương Vọng không hề bày ra phòng ngự!
Mà cũng giống như thế, kiếm linh Trường Tương Tư trong tay người đó, cũng chém thẳng về phía y, chém thẳng đầu của y xuống.
Mặc dù dưới trạng thái của thần hồn hiển hóa, những vết thương này đều không phải là thương thế trí mạng. Nhưng con người luôn có bản năng bảo vệ chỗ yếu hại, bản năng này rất khó áp chế.
Nhưng Khương Vọng lại gần như không có loại bản năng tự bảo vệ thân mình vậy, quá mức kiên quyết làm ra hành động đó, vì thế mới có một màn lấy vết thương để đổi lấy vết thương này.
Chẳng qua là, làm như vậy có ý nghĩa gì cơ chứ?
Ngũ Lăng nhanh chóng khôi phục thần hồn hiển hóa, nhưng vẫn không thể suy nghĩ ra.
Lưỡng bại câu thương ở trong Thông Thiên Cung của bản thân y, có nghĩ thế nào thì cũng là y được lợi. Chứ đừng nói đến việc y còn có Cách Phỉ trợ giúp nữa.
Lấy thương đổi thương, y tuyệt sẽ không thua thiệt gì.
Khương Vọng rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây?
Con thú đang bị vây khốn cố gắng chiến đấu, nên đây là điên cuồng trước khi chết hay sao?
Khi y vẫn còn đang nghi hoặc, thần hồn hiển hóa của Khương Vọng cũng đã đến gần, một chút do dự cũng không có, điên cuồng xuất kiếm.
Ngũ Lăng làm sao có thể yếu thế được?
Cho dù Khương Vọng có nghĩ thế nào đi nữa, chỉ cần y không thua thiệt, vậy thì cứ bán mạng đến cuối cùng đi. Y chịu đưng sự thống khổ khi thần hồn bị tổn thương, cầm lấy cây bút Phán Quan, đâm ngược lại liên tục. Bây giờ cả hai người giống hệt như đám lưu manh đánh lộn đầu đường, cố gắng làm suy yếu thần hồn của đối phương. Ngươi một đao ta một kiếm, chỉ dựa vào sức mạnh cảu ý chí để chống đỡ, đơn thuần lại ngoan cường. Khi Ngũ Lăng cảm thấy một trận hoảng hốt, vào lúc y cảm thấy thần hồn cả mình không thể chống đỡ nổi, Khương Vọng cũng đang lảo đảo muốn ngã như y đột nhiên thu kiếm, rút ra khỏi Thông Thiên Cung của y. Ngũ Lăng sinh lòng cảnh giác —– Có lẽ mục đích của Khương Vọng chính là hao tổn thần hồn của y!
Như vậy tiếp theo hắn muốn làm gì?
Bắt đầu và cả kết thúc của cuộc tranh đấu ở tầng diện thần hồn chỉ kéo dài trong thời gian của một suy nghĩ. Cuộc chém giết trong Thông Thiên Cung đã kết thúc rồi.
Vào giờ phút này, Nhân Tự Kiếm thức đỉnh thiên lập địa đứng ở bên ngoài thân kia mới tấn công về phía Thất Huyền Quy Giáp.
Két!
Một tiếng rõ ràng vang lên Trên Thất Huyền Quy Giáp xuất hiện vết nứt.
Trong những mảnh vụ của mai rùa bị chia năm xẻ bảy, Khương Vọng mang kiếm tiếp tục xông lên phía trước! Cái gì mà cuộc tranh đấu của Man Xúc, Mê Mộng Điệp, Thập Diện Mai Phục.
Hắn làm như không thấy.
Trong mắt của hắn, chỉ có sự phòng ngự của đối thủ.
Hắn không hề để ý tất cả công kích kia, chỉ cầu một chữ "mau".
Mau hơn nữa, nhanh hơn nữa!
Cướp thời gian Giành mạng sống Giết đối thủ trước, hoặc bị đối thủ giết trước, không cân nhắc đến lựa chọn thứ ba!
Khí thế của hắn quá tàn bạo, động tác của hắn quá nhanh!
Gần như Ngũ Lăng chỉ hoảng hốt trong tầng diện thần hồn một chút, Khương Vọng cũng đã xông tới nơi rồi.
Tiến hiền quan bằng thiết chú ở trên đỉnh đầu của y rủ xuống như văn khí.
Sông lớn dâng trào, ngàn năm không ngừng.
Hóa thành bốn chữ, viết "Bất động như sơn".
Trong khoảnh khắc không khí trở nên sền sệt, tất cả mọi thứ đang muốn đến gần, hay đã tiến tới gần, đều bắt đầu trở nên chậm chạp.
Người giỏi dùng binh, không thể nào không chuẩn bị đường lui.
Ai có thể khinh thường cuộc chiến sinh tử đây?
Đây chính là biện pháp y đã sớm chuẩn bị, thích hợp nhất để sử dụng vào thời khắc này.
Bỗng nhiên y thấy được một luồng lửa.
Đó là một ngọn lửa rực rỡ đến dường nào!
Cháy ở trước mặt y, khiến y hoảng hốt khi thấy quang cảnh trường dạ bị đốt phá.
Mà bốn chữ "bất động như sơn" kia, lại không tiếng động bị tan tành rồi.
Ngũ Lăng sợ hãi cả kinh, lại chợt nghĩ tới bản thân y còn có bảo giáp hộ thân.
Hai tay của y nhấc lên, trực tiếp nắm một đôi bút Phán Quan, một trái một phải, mạnh mẽ cùng đâm về phía trước, song phong quán nhĩ!
Sau đó y lại nhìn thấy một làn gió.
Một làn gió trắng bạch như sương.
Êm ái đến như vậy thổi tới.
Y không hề cảm thấy thống khổ, bởi vì tất cả bị hủy hoại một cách quá nhanh chóng và tùy tiện.
Một thần thông kinh khủng đến dường nào!
Đến một khắc trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, y còn đang suy nghĩ—– Làm sao có thể?
Vào giờ phút này, hai người đang đối diện trên không trung, đứng kề nhau gần đến như thế.
Giống như lão bằng hữu đã nhiều năm không gặp, mừng rỡ vì được hội ngộ.
Đôi bút Phán Quan của Ngũ Lăng đều đã đâm đến trước huyệt Thái Dương của Khương Vọng.
Thậm chí còn điểm gãy mấy lọn tóc của hắn.
Nhưng cứ như thế rủ xuống rồi.
Trong toàn bộ quá trình này, gương mặt của Khương Vọng không bộc lộ chút cảm xúc nào, ngay cả lông mày cũng không động dù chỉ một chút. Hắn nhìn cả người Ngũ lăng đang rơi xuống trước mặt hắn kia, chỉ đưa tay cầm lấy khối Trừu Tư Ngọc Bích.
Sau đó xoay người lại, nhìn về phía Cách Phỉ.
Ngũ Lăng đã chết, Thập Diện Mai Phục mà Ngũ Lăng coi là đòn sát thủ nay không đánh tự thua, hoàn toàn không phát huy được chút tác dụng nào. Vốn nó dùng để vây khốn giết chết Khương Vọng, nhưng lần này Khương Vọng căn bản không hề nghĩ tới việc chạy trốn. Hết thảy mọi thứ đều xảy ra quá nhanh!
Cho đến bây giờ, đòn công kích của Cách Phỉ mới rơi xuống trên người hắn.
Hai trùng Man Xúc muốn đánh nhau, mà bỗng nhiên một trái tim màu xích kim rơi xuống nơi có thể được chúng coi là chiến trường, chặn đại quân của hai nước Man Xúc ở hai bên, mặc kệ hai đại quân tấn công với tất cả những gì chúng có, cũng không thể di dịch được hay xuyên thủng được trái tim này.
Mà Mê Mộng Điệp đang bay lượn kia, cho dù có ngũ quang thập sắc, nhưng cũng không thể nào làm dao động ánh sáng màu xích kim tưởng chừng vô tận, bất hủ đến vĩnh hằng kia.
Còn Cách Phỉ đang đứng ở nơi đó thì lại có chút sững sờ.