← Quay lại trang sách

Chương 2373 Thần Danh Ở Nơi Nào? (2)

Bên trong Vân Đỉnh Tiên Cung.

Bạch Vân đồng tử nhìn chăm chú một màn đang diễn ra bên ngoài thân thể của Khương tiên chủ này, nhất thời trợn mắt há mồm.

Mà bức họa đang trôi lơ lửng trước người hắn ta, đột nhiên biến mất không một tiếng động.

"Thấy được sao?" Thanh âm thần bí kia nói: "Đây chính là lực lượng của ta. Cho dù có là tiên chủ nhà ngươi, thì khi đứng trước mặt ta, cũng chỉ là tồn tại giống như một con kiến hôi mà thôi. Ta mà muốn giúp ngươi, thì quả thực quá đơn giản "Vậy ngươi mau mau giúp ta đi. Bạch Vân đồng tử lập tức kích động nói: "Đầu tiên ngươi mau giúp ta tu bổ tiên cung này cho nguyên vẹn, sau đó chế tạo giúp ta một cỗ tiên khu có thể đi lại trong hiện thế, truyền cho ta lực lượng vô địch, giúp ta có thể muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, không ai dám mắng ta!".." Thanh âm thần bí kia nói: "Người tự cường thì mới có thể có sự giúp đỡ từ trời cao. Trên đời làm gì có chuyện không vất vả mà có thể có thu hoạch? Nếu như ta cho ngươi lực lượng cường đại, nhưng ngươi lại không có tâm tính xứng với lực lượng đó, thì đó chẳng khác nào chế tạo một trận bi kịch, đó là đang hại ngươi chứ không phải đang giúp ngươi.

"Có ý gì vậy?" Bạch Vân đồng tử sững sờ đáp: "Rốt cuộc ngươi có giúp ta hay không?" Thanh âm thần bí nói: "Sự tự do của ngươi, cũng cần có sự cố gắng của chính ngươi. Ta nói như vậy, ngươi có hiểu hay không?"

"Vậy ta cần làm gì đây?" Bạch Vân đồng tử trực tiếp nói: "Nói trước nha, ta từ nhỏ đã có bệnh dạ dày, không chịu được khổ cực đâu.

Thanh âm thần bí kia nhất định rất muốn bóp chết cái đống mập mạp này cho rồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Chỉ đáp lại: "Không cần chịu khổ"

"Hơn nữa ta rất nhát gan, cái gì cũng sợ, sợ nhất là đau"

"Cũng không đau. Bạch Vân đồng tử thở phảo nhẹ nhõm: "Vậy ngươi muốn giúp ta như thế nào đây?"

Thanh âm thần bí nói: "Buông mở bản thân, nhận lấy thần ấn của ta. Dùng lực lượng của tòa tiên cung này để tiếp đón ta đi vào, ta sẽ tự mình giúp ngươi phá vỡ những ràng buộc."

"Ta không biết a? Bạch Vân đồng tử nháy nháy con mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng vô tội.

"... Không biết chỗ nào?"

"Làm sao để buông mở bản thân?"

Thanh âm thần bí rất có kiên nhẫn: "Chính là không nên suy nghĩ bậy bạ, để cho bản thân mình bình tĩnh lại, mở ra tâm phòng"

"Nhưng khi ta càng không muốn nghĩ lung tung, thì lại càng nghĩ bậy bạ.

"... Như vậy, đến lúc đó ngươi chuyên tâm đi đếm cừu trong lòng đi. Còn những chuyện khác cứ giao cho ta."À... Vậy làm sao để dùng lực lượng tiên cung để tiếp đón ngươi đây?"

"Ngươi là không biết làm cách nào để khống chế lực lượng tiên cung, hay không biết làm sao để tiếp đón ta?" "Tòa tiên cung này căn bản không có lực lượng, ta cũng không biết làm sao để tiếp đón.

Lúc này, thanh âm thần bí kia trầm mặc rất lâu.

Hình như Bạch Vân đồng tử mơ hồ nghe thấy mấy loại từ ngữ giống như heo kêu, nhưng rất mờ ảo, nghe không chân thực"

"Xin chào? Ngươi còn ở đó không?" Bạch Vân Đồng Tử rất lễ phép đặt câu hỏi.

"Ta vẫn ở đây" Thanh âm thần bí thở dài nói: "Ta đang nghĩ làm thế nào để có thể trợ giúp ngươi tốt hơn, tiểu oa oa đáng thương, ngươi bị giam giữ quá lâu rồi, thế nên cả năng lực và đầu óc của ngươi đều không kiện toàn..."

Bạch Vân đồng tử:...

Hắn ta cố nèn xúc động muốn rút ra tiểu kiếm Lưu Vân, mặt đầy ngây thơ hỏi: "Ngươi còn không nói cho ta biết, làm sao mới có thể dùng lực lượng tiên cung để tiếp đón ngươi đó?"

Thanh âm thần bí nói: "Trước tiên ta sẽ truyền cho ngươi một bộ cấm chế, ngươi tu luyện cho tốt, nó có thể giúp ngươi nắm giữ tốt lực lượng của tòa tiên cung này. Đến lúc đó ta sẽ truyền lực lượng đến, ngươi chỉ cần phối hợp là được"

"Không phải bây giờ ngươi đang nói chuyện với ta ở trong tiên cung hay sao? Tới cũng đã tới rồi. Tại sao còn muốn ta tiếp dẫn ngươi? Ta nói này... ta có thể học mấy thứ này hơi chậm..."

"Ta đang ở một nơi rất xa nói chuyện với ngươi, ta không phải đang ở trong tiên cung" "Ngươi không ở nơi này, vậy thì làm sao nói chuyện với ta vậy?"

"Chỗ vĩ đại của ta, ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Cho nên, nghiêm túc học tập đi, ta sẽ giúp ngươi tìm được một tương lai rực rỡ" Hiển nhiên kiên nhẫn của thanh âm thần bí đã không đủ, tùy tiện qua loa lấy lệ nói một câu, liền nói: "Ghi nhớ đoạn chú văn này...

Bạch Vân đồng tử khó khăn học thuộc lòng mấy chục chữ chú văn, đọc đến cả hai mươi mấy lần, đọc đến khi thanh âm thần bí kia cũng tê dại rồi, rốt cuộc cũng học thuộc tất cả đoạn chú văn đó.

Gương mặt vừa trắng vừa mập của hắn ta nghiễm nhiên hiện lên sự tự tin, biểu hiện cũng rất tích cực: "Khi nào chúng ta sẽ động thủ? Theo ta thấy lựa ngày không bằng gặp ngày..."

Thanh âm thần bí vội nói: "Tiểu hài tử, bây giờ còn chưa phải lúc. Ngươi phải có kiên nhẫn. Đến khi thời cơ tới, ta sẽ lại tới... Nhắc nhở ngươi.

"Thời cơ? Thời cơ gì?"

"Tới lúc thời cơ tới, ngươi tự nhiên sẽ biết.

Rồi sau đó liền tản đi, lại không đáp lại nữa.

"Các ngươi cảm thấy, tại sao ngọn núi này lại đột nhiên nứt ra?"Đứng ở trên thung lũng bên nay, Khương Vọng cau mày hỏi.

"Không phát hiện ra dấu vết của ngoại lực. Tả Quang Thù nói.

"Những gì bị phá vỡ là một quy tắc nhất định, và ngọn núi chỉ là hiện thân của sự phá vỡ quy tắc đó thôi. Sau khi trầm ngâm rất lâu, Nguyệt Thiên Nô bỗng cất tiếng nói: "Ta cũng không có cách nào có thể xác định được, nó là tự nhiên bị cắt ra, hay là do một bàn tay của ai đó điều khiển. Nếu như thực sự có người đứng sau, vậy đây là một lực lượng mà chúng ta không thể kháng cự được rồi.

"Ngươi nói đúng" Khương Vọng nói: "Nếu lo lắng đã là vô ích, vậy thì đừng lo lắng nữa là được rồi.

Trong đầu Nguyệt Thiên Nô nghĩ, Ta không hề nói như vậy... Nhưng mà nói như vậy cũng đúng"

Khương Vọng lại hỏi: "Động tĩnh lớn đến như thế, sơn thần của núi này ở đâu rồi? Cửu Phượng tại sao không xuất hiện? Hơn nữa, quá an tĩnh rồi. Từ khi chúng ta đi vào đã không có tiếng động nào, bây giờ ngọn núi cũng nứt ra làm đôi rồi, mà cũng chẳng có thanh âm nào?

Sơn thần nổi giận, sinh linh trên núi thống khổ, sợ hãi, tất cả đều không có.

Ngọn núi này mặc dù có hoa có cỏ có cây, nhưng nó giống như là một ngọn núi chết.

Còn không có sức sống bằng một ngọn núi cằn cỗi như núi Chương Nga.

"Đúng vậy" Nguyệt Thiên Nô cũng nói; "Quá mức yên tĩnh.