← Quay lại trang sách

Chương 2374 Thần Danh Ở Nơi Nào? (3)

Tả Quang Thù siết chặt cái hộp hình trụ màu bạc trong tay, bên trong cái hộp hình trụ này chứa đồ vật đặc biệt chuẩn bị cho dị thú Cửu Phượng. Y nghe vậy cũng nói: "Quả thật có cái gì đó rất không đúng... Trên núi Bắc Cực Thiên Quỹ này có hai vị sơn thần, một là Cường Lương, một là Cửu Phượng. Chúng ta vào từ chỗ thác nước ấy, là phạm vi thế lực của Cửu Phượng. Cửu Phượng vô cùng thích ca hát, bình thường sẽ không quá yên tĩnh" Tuyết đọng trên núi Bắc Cực Thiên Quỹ rất sâu, nếu như đi vào, địa phương nông nhất cũng phải dày tới hơn ba thước.

Trên mặt tuyết, ngoại trừ mấy cành cây gãy và lá rụng, thì không hề có bất kỳ dấu vết nào.

Hình bóng của ba người in lên ngọn núi tuyết rộng lớn vô biên này, còn không được tính là một vết bùn.

Bây giờ bọn họ quả thực không thể tìm được tin tức hữu dụng nào ở tiết diện bị cắt mở của ngọn núi này.

"Có khi nào là đi ra khỏi nhà rồi không?" Khương Vọng thuận miệng làm sống động lại bầu không khí: "Đi thăm thân thích gì đó"

"Những vị thần được phong này bình thường sẽ không hay rời khỏi phạm vi thế lực đi? Tả Quang Thù buột miệng nói ra kiến thức "thường thức" trong Sơn Hải Cảnh này, càng nói càng cảm thấy không chắc chắn. Bởi vì từ khi vào trong Sơn Hải Cảnh đến bây giờ, y đã chứng kiến quá nhiều dị thú chạy loạn khắp nơi. Ban đầu y còn có thể thông qua Lỏa Ngư, Hoàng Bối để phán đoán đại khái phương hướng, sau đó y gặp phải Quỳ Ngư nổi điên chạy loạn, đại quân Họa Đấu gào thét, căn bản không thể nào phán đoán được nữa."Rất có thể là chúng ta đang lãng phí thời gian. Nguyệt Thiên Nô nói.

Bọn họ đã được dạy dỗ sâu sắc rất nhiều lần bởi thể lực của dị thú trong Sơn Hải Cảnh này rồi, vì thế từ khi lên núi cho tới giờ, bọn họ đều vô cùng cẩn thận, hiệu suất thăm dò vô cùng thấp, cho đến khi ngọn núi này bỗng nhiên nứt ra, cũng không phát hiện được bất kỳ thứ gì.

Khương Vọng nhìn cây cối bị tuyết bao phủ trắng xóa, trực tiếp nâng tay lên.

Chíp chíp chíp!

Diễm tước rực lửa dang cánh bay ra, bay tới khắp các vùng của dãy núi tuyết phủ này.

Đồng thời hắn cũng mở ra trạng thái Thanh Vân Tiên, để nghe vạn âm thanh.

Một lúc sau, không nghe được chút thanh âm nào của vật còn sống" hắn lắc đầu một cái: "Không có bất kỳ thanh âm nào liên quan đến Cửu Phượng cả, thậm chí ta còn Nguyệt Thiên Nô cũng dùng lòng bàn tay chắp lại với nhau, nhẹ giọng thiện tụng, một đạo kim quang gợn sóng lăn tăn, từ chỗ hợp chưởng của nàng ta, nhanh chóng mở rộng ra, phát ra bốn phương tám hướng.

Bao gồm cả nửa ngọn núi phía sau lưng, và nửa ngọn núi bị cắt ra ở phía đối diện.

Kim quang im hơi lặng tiếng, lan tràn với tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất ở trong tầm mắt.

Sau một lúc lâu, Nguyệt Thiên Nô mới buông hợp chưởng ra, chậm rãi nói: "Cửu Phượng và Cường Lương đều không ở đây, cũng không có bất kỳ một sinh linh nào khác tồn tại. Nếu như bọn chúng không có ý định cố ý ẩn núp... thì cơ bản chính là như vậy"

"Quang Thù, có thật Cửu Phượng có tồn tại ở Bắc Cực Thiên Quỹ không?" Khương Vọng hỏi.

Tả Quang Thù nói: "Quả thật có tồn tại. Trong Sơn Hải Dị Thú Chí đã ghi chép cặn kẽ lại, trước kia cũng có người đã gặp được Cửu Phượng ở trong Sơn Hải Cảnh này. Mục tiêu này là ta lựa chọn sau bao lần suy nghĩ trăn trở, nên không thể nào đến điều này cũng không thể xác định mà đi vào đâu?

"Vậy thì nhất định là có biến hóa gì mà chúng ta không biết, một biến hóa liên quan đến toàn bộ Sơn Hải Cảnh... đã xảy ra rồi. Khương Vọng lầm bầm tự nói.

Trong lòng ba người cũng phủ lên một tầng mờ mịt.

Ai đã biến núi Bắc Cực Thiên Quỹ thành núi chết vậy?

Với sự mạnh mẽ của dị thú ở trong Sơn Hải Cảnh này.

Ai lại có thể xóa bỏ cả Cường Lương và Cửu Phượng mà không lưu lại chút dấu vết nào?

Quỳ Ngưu kích thích ra lôi quang vạn dặm, Họa Đấu có thể phun nuốt núi lửa.

Lỏa Ngư quá cảnh, đều đi kèm với đại thủy. Cho dù Tất Phương có chết, trên núi vẫn còn tiêu cốt.

Nhưng trên ngọn núi Bắc Cực Thiên Quỹ này, cái gì cũng không hề lưu lại...

Chỉ có tuyết trắng mờ mịt.

Vô cùng sạch sẽ. Khương Vọng không khỏi nhớ tới câu nói mà hắn thấy trên ngọn núi Chương Nga kia "Vĩnh trú thử thạch, thiên thụ thần danh!"

Chỗ này không có ai ở sao?

Vậy thì làm sao có thần danh được chứ?

Sự im lặng lan tỏa trong một khoảng thời gian.

Sau khi ngọn núi bị nứt ra, ngọn núi Bắc Cực Thiên Quỹ bị "mổ" thành hai nửa càng trở nên yên tĩnh hơn.

Lúc này Nguyệt Thiên Nô nói: "Các ngươi có nhớ thời điểm Đấu Chiêu đến tìm chúng ta đã nói cái gì không?" Tả Quang Thù như có điều suy nghĩ nói: "Y nói Chu Ấp biến mất rồi, trong Sơn Hải Cảnh đang xảy ra những biến hóa không lường trước được, y không thể đảm bảo được thu hoạch, cho nên phải động thủ cướp cửu chương ngọc bích"

Sự biến mất của Cửu Phượng và Cường Lương cũng không phải thứ duy nhất, mục tiêu mà Đấu Chiêu muốn tìm kiếm cũng đã biến mất rồi.

Cái này khiến cho Khương Vọng lập tức nghĩ tới một vấn đề mà trước đây hắn đã từng suy nghĩ qua Nếu hắn không đến Sơn Hải Cảnh, vậy nếu như bỏ qua sự ảnh hưởng mà hắn mang tới, thế giới này sẽ phát sinh những chuyện gì?

Tỷ như Tam Xoa.

Với sự xảo trá của Tam Xoa, cuối cùng nó vẫn có khả năng rất lớn giết chết Tất Phương. Mà nếu sau này lại có người đến núi Chương Nga, thì có phải chỉ có thể nhìn thấy Tranh thôi không?

Bất kỳ một thế giới chân thực nào, cũng đều đang không ngừng diễn hóa. Sơn Hải Cảnh là một thế giới khó phân biệt chân thật, dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ - nếu như Sơn Hải Cảnh hôm nay giống hệt như Sơn Hải Cảnh của 900 năm trước, vậy thì nơi đây thực sự không đủ chân thực, cũng không có đủ khả năng để cho thiên kiêu của các triều đại đều phải nghi hoặc. Nếu như chỉ rập khuôn một cách máy móc theo bộ (Sơn Hải Dị Thú Chí), thì căn bản là một chuyện không đáng tin cậy.

Khương Vọng hỏi: "Nhất định phải tìm được Cửu Phượng hay sao?"

Tả Quang Thù nói: "Nếu như dựa vào kế hoạch ban đầu, trước tiên ta cần phải có lông của Cửu Phượng, sau đó đi tìm Điêu Nam Uyên. Đốt cháy lông của Cửu Phượng ở Điêu Nam Uyên, có thể thu được đầu mối của Cửu Phượng chương"

"Điêu Nam Uyên chắc hẳn là ở biên giới cực nam của nơi này à?" Khương Vọng hỏi.