← Quay lại trang sách

Chương 2381 Hỗn Độn (1)

Nhìn bóng lưng Khương Vọng, chỉ cảm thấy đáy lòng chua xót đến mức không thể nói thành lời.

"Ha ha ha ha. Tính tình Hỗn Độn rất tốt, cũng không quá để ý sự mạo phạm lúc trước của Khương Vọng, cười to nói:

"Đúng là một người tuyệt vời!"

"Người có tấm lòng tuyệt vời thì mới thấy được người tuyệt vời. Chỉ có sự tồn tại vĩ đại như ngài, mới có tấm lòng bao dung cả Sơn Hải, bao dung vạn vật đấy!" Khương Vọng cũng không quan tâm mắt của Hỗn Độn có thể nhìn thấy hay không, cười vô cùng xán lạn:

"Vẫn muốn tạ lỗi với các hạ, ba người bọn ta đến đột ngột, không hỏi thăm các hạ sớm, thật sự là thất lễ. Ngàn lần xin thứ lỗi!"

"Ha ha..." Lúc Hỗn Độn cười, cái bụng lắc lư qua lại, lông dài trên thân cũng rung rung.

Đúng lúc này, Khương Vọng lấy một đĩa Ngọa Sơn Ngư Viên từ trong hộp trữ vật ra, cười nói: "Tại hạ có chuẩn bị chút lễ mọn để bày tỏ tấm lòng"

Ngọa Sơn Ngư Viên là món ăn nổi tiếng của Sở quốc. Lựa chọn loại heo Đan Hà hảo hạng nhất, điêu khắc thành Ngọa Sơn từ một khối giò heo nguyên vẹn, quết nước sốt bí mật, hầm cho đến khi mềm, bên trên còn được năm lỗ, cá viên được ninh nhừ.

Khương Vọng từng ăn món này một lần ở phủ Hoài quốc công, khen không dứt miệng, đặc biệt giữ lại một phần cho An An, vậy mà lại phát huy tác dụng vào lúc này...

Đưa cái khác thì hắn cũng không nỡ.

Đĩa Ngọa Sơn Ngư Viên này vừa mới xuất hiện, hương thơm đã lan tràn đầy trời.

Còn không nhìn thấy Hỗn Độn hành động như thế nào, thì cái đĩa kia đã rời tay hắn bay ra ngoài, nhẹ nhàng bay tới trước mặt nó.

Nó há miệng rộng ra, trực tiếp đút cả đĩa đồ ăn vào, răng rắc mấy tiếng đã ăn hết sạch.

Khương Vọng vốn có lòng muốn nhắc nhở, rằng thực khách chỉ ăn năm miếng cá tròn kia thôi, không ăn thịt được, nhưng thấy cảnh này thì cũng không nói thêm gì nữa.

"A ha ha..." Trông dáng vẻ Hỗn Độn rất hài lòng, lại nói:

"Các ngươi có ba người đấy!"

Khương Vọng vội vàng nháy mắt với bọn họ.

Nguyệt Thiên Nô suy nghĩ chốc lát rồi lấy một cây đàn hương ra, dâng lên trước người: "Đốt thứ này có thể an thần. Tạm lấy làm lễ, Hải Thần chớ để ý."

Hỗn Độn triệu cây đàn hương kia đến bên cạnh mình, cũng không nói là hài lòng hay không hài lòng.

Tả Quang Thù nghiến răng, nghĩ thầm nhân vật anh hùng như Khương đại ca mà cũng phải chịu ấm ức, sao ta lại không chịu nổi? Y hơi cân nhắc, sau đó lấy một khối ngọc giác ra, hai tay cung kính dâng lên: "Hải Thần đại nhân tôn quý, đeo vật này trên người có thể xoa dịu khí huyết, công ở thể phách, chỉ mong góp một phần lực vào uy quyền vạn năm của ngài"

Đều tùy tiện tìm một thứ gì đó ở trong hộp trữ vật để đối phó qua quýt, nhưng rõ ràng của cải của Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù quá giàu có, thứ kém nhất cũng đều được tính là bảo bối.

Khương Vọng sao mà bì được, đĩa Ngọa Sơn Ngư Viên đã được tính là quý rồi đấy.

Có điều, hiển nhiên quý ngài Hỗn Độn có phẩm chất và đẳng cấp riêng, không hề bị mua chuộc, hừ một tiếng rồi nói: "Dưa hái xanh không ngọt, đưa lễ vật không hề thành tâm!"

"Hỗn Độn đại nhân đúng là hiểu biết sâu rộng, xuất khẩu thành thơ!" Khương Vọng nhiệt tình nói:

"Thực ra chúng ta đều rất thành tâm, chỉ là sự quan tâm dành cho ngài xuất phát từ những góc độ khác nhau.

Ngài tựa như ngọn núi cao nguy nga kia, chúng ta có dốc hết sức cũng chỉ nhìn thấy được một góc nhỏ của ngài, khó mà hoàn toàn hiểu rõ sự vĩ đại của ngài được Nguyệt Thiên Nô yên lặng quay đầu đi.

Vì sao mặt của khôi lỗi mà cũng biết biểu cảm khó chịu?

Phàm là nhân tộc có chút thân phận và địa vị, đều chú ý đến tính hàm súc.

Nhưng hiển nhiên Hỗn Độn rất hưởng thụ cách nói trực tiếp không quanh co lòng vòng này.

Lại nở nụ cười "hố hố".

"Có cái gọi là, hạ lễ với người, tất có sở cầu; lại có câu, khi không mà lấy lòng, không phải lừa đảo thì cũng là phường gian trá. Hỗn Độn nói:

"Ngươi cung kính với bản Thần như thế, có gì nhờ vở?"

"Đâu có đâu có, chúng ta chỉ đơn giản là kính ngưỡng các hạ..." Khương Vọng cười đến mức mặt cũng cứng ngắc, chuyển đề tài:

"Chẳng qua, yếu đuối như chúng ta thế này, nếu gặp chuyện khó mà không bày tỏ với Hỗn Độn đại nhân, há chẳng phải là làm hỏng danh tiếng nhiệt tình vì lợi ích chung của Hỗn Độn đại nhân hay sao? Vì thế, thứ cho chúng ta mạo muội... các hạ có biết Cửu Phượng chương hay không?"

Hỗn Độn bỗng chốc im lặng.

Khương Vọng vội nói: "Ngài không biết cũng không sao, không tiện nói cũng là điều dễ hiểu, tại hạ chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không cần để trong lòng"

"Cửu phượng..." Từ đầu đến cuối Hỗn Độn vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích, thân gấu cao lớn như núi, mở miệng hỏi: "Ta có biết đấy. Các ngươi biết không?"

Khương Vọng liếc nhìn Tả Quang Thù một chút.

Tả Quang Thù nói: "Núi Thiên Quỷ ở Bắc Cực, có vị thần chín đầu, mặt người thân chim, gọi là Cửu Phượng... Là một vị sơn thần cường đại"

"Nhưng..." Hỗn Độn nói: "Cái các ngươi muốn tìm là Cửu Phượng chương cơ mà, có phải là tên Cửu Phượng kia đâu. Là ta nghe sai, hay là các ngươi không biết?"

Hiển nhiên Tả Quang Thù mù mờ không biết gì. Y chỉ biết là phải tìm Cửu Phượng chương, biết Cửu Phượng chương là một bộ công pháp hay là thần thông gì đó, biết muốn tìm Cửu Phượng chương thì phải lấy lông vũ của Cửu Phượng trước. Nhưng thật ra cũng không rõ Cửu Phượng chương cụ thể là cái gì.

Rất nhiều thứ có liên quan đến Hoàng Duy Chân đều bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử rồi.

Người đời có biết đến tên, nhưng ít biết thực tế ra sao.

Y nhìn Hỗn Độn, nhưng trong mắt Hỗn Độn không có cảm xúc gì, khuôn mặt toàn là lông nhung, cho nên cũng không thể đoán tâm trạng nó ra sao.

Đang lúc y không biết nên nói gì cho phải, Khương Vọng ở bên cạnh đã chắp tay lễ độ nói: "Chúng ta ngu dốt, kính mong Hỗn Độn đại nhân dạy bảo.

Hỗn Độn hừ một tiếng, nói: "Cửu Phượng này không phải là Cửu Phượng kia. Các ngươi có biết chín loại Phượng Hoàng hay không?"

Khương Vọng trầm mặc.

Tả Quang Thù nhíu mày đăm chiêu.

Nguyệt Thiên Nô nghiêm túc nói: "Từ trước đến nay chỉ nghe nói năm loại Phượng Hoàng, Phượng tượng ngũ giả, năm màu gồm xích giả Phượng; hoàng giả Uyên Sồ; thanh giả Loan; tử giả Nhạc Trạc, bạch giả Hồng Hộc. Chưa bao giờ nghe nói chín loại Phượng Hoàng"