← Quay lại trang sách

Chương 2382 Hỗn Độn (2)

Ngươi nói không sai. Năm loại Phượng Hoàng đúng là như vậy? Hỗn Độn thờ ơ nói: "Nhưng trong Sơn Hải Cảnh còn có bốn loại khác nữa. Lục giả gọi Phỉ Tước, hắc giả gọi Già Huyền, lam giả tên Không Uyên, cam giả tên Luyện Hồng"

Nguyệt Thiên Nô nói: "Chưa nghe bao giờ!"

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Khương Vọng: "Khương thí chủ, ngươi từng nghe bao giờ chưa?"

Khương Vọng thật sự ngại nói ngày hôm nay mình mới nghe đến năm loại Phượng Hoàng.

Chỉ đáp: "Khương mỗ kiến thức hạn hẹp, không đọc nhiều sách, cũng chưa nghe bao giờ. Nguyệt Thiên Nô nghĩ thầm, Khương thí chủ thật khiêm tốn! Sau đó quay đầu nhìn Tả Quang Thù: "Tả công tử học bác uyên thâm, đã từng nghe chưa?"

Tả Quang Thù lắc đầu: "Ta đã đọc hết quyển Sơn Hải Dị Thú Chí, nhưng cũng không thấy nhắc đến cái này.

Y thực sự đã học thuộc trọn vẹn Sơn Hải Dị Thú Chí rồi!"Phượng, Uyên Sồ, Loan, Nhạc Trạc, Hồng Hộc, Phỉ Tước, Già Huyền, Không Uyên, Luyện Hồng. Cái gọi là Cửu Phượng chương chính là Cửu Phượng này! Mở hoa chương này, mới thành thần thông vô thượng" Hỗn Độn cười khẩy một tiếng:

"Đám tiểu bối không biết gì mà cũng dám đến Điêu Nam Uyên?"

Tả Quang Thù bỗng chốc nghẹn lời."Là đám tiểu tử chúng ta lỗ mãng. Khương Vọng cung cung kính kính nói:

"Chúng ta vốn muốn tiến về núi Thiên Quỹ Bắc Cực trước, xin lấy lông vũ của Cửu Phượng, rồi lại đến Điều Nam Uyên đốt lông truy tìm dấu vết. Không nghờ núi Thiên Quỹ Bắc Cực lại là thần đi núi trống, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành tay không đến đây thở vận may... Gặp được vị thần linh bao dung như ngài, thật đúng là vận may của chúng ta!"

Hỗn Độn cũng lẩm bẩm: "Tên Cửu Phượng kia không ở núi Thiên Quỹ Bắc Cực?"

"Thật sự không ở đó"

"Trách nhiệm của thần ở trên thân, nó dám bỏ mặc?"

"Cái này... tại hạ cũng không biết. Hỗn Độn bỗng nhiên nổi giận: "Kỷ luật của thần linh sụp đổ chính là vì mấy thứ này. Sớm muộn gì Sơn Hải Cảnh cũng bị hủy trong tay mấy con vật ngu ngốc kia!"

Nó kịch liệt hít thở, lông dài phất phới, cái bụng phình to liên tục phập phồng, uy thế tản ra lại càng khủng bố, còn có một loại khí tức hung ác như đang dần thức tỉnh, làm cho người ta sợ đến phát run.

Vào lúc quan trọng thế này, tay phải Nguyệt Thiên Nô ấn xuống đất, tay trái kết thành phong ấn, đột nhiên há miệng, nói: "Nam mô Bảo Nguyệt Quang Phật! Úm! A! Lạc! Hàng! Dát! A!"

Phật quang trên người nàng chiếu ra bên ngoài, nhưng cũng không hề hung hãn, khí thế tỏa ra rất ôn hòa.

Giọng nói của nàng cũng không êm dịu, nhưng lúc này lại có sức mạnh xoa dịu lòng người.

"Phù..." Hỗn Độn thở dài một hơi.

Hô hấp dừng lại.

Lúc này nó đã thu uy thế lại, thân hình không nhúc nhích, hoàn toàn không có khí tức, cứ như đã niết bàn (1).

(1) Niết bàn: theo Phật giáo thì đó là trạng thái tâm linh hoàn toàn thanh thản, yên tĩnh, sáng suốt, không vọng động, diệt ái dục, xóa bỏ vô minh, chấm dứt mọi đau khổ, phiền não.

Khương Vọng nhìn về phía Nguyệt Thiên Nô.

Nàng nói khẽ: "Chỉ là xoa dịu sát niệm, làm nó bình tĩnh thôi. Nó mạnh ta yếu, sao ta khiêu khích nó được?"

Thế là Khương Vọng không nói thêm gì nữa.

Nhưng Hỗn Độn không bày tỏ thái độ gì thêm, nên bọn họ cũng không dám rời đi ngay, đành phải chờ ở đây.

Hình như chỗ này là ở dưới nước, bởi vì xa xa trên đỉnh đầu có làn sóng u ám dập dờn.

Vách sơn thần đen nhánh, Hỗn Độn dáng dấp kỳ lạ, cây rong cao lớn như cây bình thường. tất cả cùng tạo nên chỗ này.

Gần như không có thêm bất cứ âm thanh gì khác, dần dần làm cho người ta cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo.

Tả Quang Thù nhìn sang Khương Vọng, thấy Khương Vọng rất bình tĩnh.

Không hiểu sao, lòng y cũng bình tĩnh trở lại.

Qua một khoảng thời gian rất dài, Hỗn Độn mới như tỉnh lại: "Ồ, các ngươi vẫn còn ở đây ư?

"Vừa nãy chúng ta nói đến chỗ nào rồi?" Nó hỏi.

Khương Vọng chắp tay nói: "Đã nói đến manh mối của Cửu Phượng chương, đang đợi ngài dạy bảo.

Lời này của hắn cũng không phải là nói dối, cho nên lúc nói còn rất là cây ngay không sợ chết đứng.

Hỗn Độn hừ một tiếng, nói: "Ta trúng kế của Tà Thần, suy nghĩ thường xuyên bị hỗn loạn, có khi bị sát ý xâm tâm, nhưng ngươi cũng đừng cho là ta ngốc"

Khương Vọng bày ra vẻ mặt sợ hãi: "Tiểu tử nào dám?"

"Ha ha ha ha..." Hỗn Độn bỗng cười: "Cửu Phượng chương là công pháp chí tôn cỡ nào cơ chứ, ta sẽ không vô duyên vô cớ cho các ngươi manh mối đâu"

Tả Quang Thù nhếch miệng, nhỏ giọng thầm thì: "Chẳng phải đã đưa lễ vật rồi sao?"

"Đó là tất nhiên!" Khương Vọng tiến lên một bước, ngăn ở trước Tả Quang Thù, rất hiểu chuyện mà nói: "Sau khi thành công, tất sẽ bày tỏ tấm lòng"

"Tấm lòng? Hừ hừ..." Hỗn Độn bỏ tất cả ngọc giác với đàn hương kia vào trong miệng, nhai hai cái đã nuốt xuống.

Sau đó, nó ngửa đầu lên: "Các ngươi phải làm giúp ta một chuyện!"

"Hải Thần đại nhân nói đùa" Khương Vọng ung dung thản nhiên: "Vĩ đại như ngài, làm gì có chuyện nào mà không làm được? Nhỏ bé như bọn ta thì giúp được ngài chuyện gì?"

Hỗn Độn lại gục đầu xuống, giọng điệu cũng lộ ra vẻ suy sụp: "Các ngươi có biết vì sao ta lại ở đây không? Vì sao tấm thần bích này không nhúc nhích gì trong vòng chín trăm năm qua?"

Hoàng Duy Chân đã chết hơn chín trăm năm, nó cũng ngồi đối diện với vách Hải Thần ở Điêu Nam Uyên này chín trăm năm...

Nếu nói hai thứ này không có chút liên quan nào thì hiển nhiên là không thực tế.

Chỉ riêng phần tư lịch này thôi là biết Hỗn Độn không hề đơn giản.

Khó trách nó lại nói được Đạo ngữ, khó trách nó còn mạnh hơn Tam Xoa nhiều...

"Chắc là ngài có dụng ý..." Khương Vọng cẩn thận từng li từng tí nói.

Thật ra Hỗn Độn đã nói rất rõ ràng.

Nó trúng kế của Tà Thần, suy nghĩ thường xuyên hỗn loạn. Bị định ở đây, chắc cũng là do thân bất do kỷ (2)

(2) Thân bất do kỷ: làm chuyện không theo ý muốn của mình, phải nghe theo sự sắp đặt của người khác, hoàn cảnh đưa đẩy.

Nhưng Khương Vọng lại càng muốn tâng bốc nó.

Mà Hỗn Độn cũng rất dính chiêu này, nó lại cười "hô hố".

Tiếng cười đột nhiên im bặt, giọng điệu cực kỳ căm hận, nói: "Ta có cường địch, ta có kẻ thù truyền kiếp!"

Tả Quang Thù quăng cho nó ánh mắt khinh thường.

Ngươi còn không chơi lại đại địch, vậy mà trông cậy chúng ta báo thù cho ngươi? Ngồi ở đây chín trăm năm, thật sự ngồi đến ngốc rồi hả?

Khương Vọng ung dung thản nhiên nói: "Đó chắc chắn là hạng người hung ác cùng cực "Hừ hừ" Hỗn Độn lấy lại bình tĩnh, cười mỉa nói: "Có lẽ rất nhiều kẻ ngu xuẩn cung phụng nó là thiện chủ đấy!"

Khương Vọng thăm dò nói: "Nó là..."

"Bốn phương Bát Hoang Lục Hợp, đều thuận theo ngày đêm. Nhìn rõ ngày đêm, chỉ rõ đông hạ, thế là tự cho mình là người chí tôn. Trên lừa dối thiên mệnh, dưới hà hiếp chư thần!"

Hỗn Độn nói xong, vẫn giận không thể nén: "Nó chính là Chúc Cửu Âm"