← Quay lại trang sách

Chương 2415 Trong mắt của thiên kiêu chỉ có thiên kiêu

Sơn Hải Cảnh thật sự là một địa phương kì diệu.

Cũng không chỉ có một cuộc gặp mặt ngoài dự liệu, và lại còn quá có ý nghĩa xảy ra.

Đối với Khương Vọng mà nói, dĩ nhiên hắn cũng quan tâm tới việc ban đầu Trang quốc dùng đệ tử cấp cao nhất của quốc viện – Lâm Chính Nhân để tham gia trận chiến thiên kiêu. Thứ mà hắn quan tâm không chỉ là tài liệu về Lâm Chính Nhân, mà hắn còn càng quan tâm tới việc Chúc Duy Ngã ở chỗ nào!

Nếu như Trang quốc đã có Chúc Duy Ngã, có thể là thiên kiêu đại biểu cho Trang quốc, thì sao có thể bỏ hắn ta ra chứ?

Làm sao mà Lâm Chính Nhân lại có cơ hội xuất đầu được?

Nếu như theo tất cả tin tức được truyền ra từ phía Trang quốc kia, thì Chúc Duy Ngã đã tư thông với địch phản quốc, đã chạy trốn xa cả vạn dặm, hiện không rõ tung tích ở đâu.

Nhưng việc hắn ta tư thông với địch nào thì lại không nói rõ ràng.

Hắn ta đã làm ra những sự việc phản quốc nào? Cũng không hề có bằng chứng xác thực.

Thậm chí chuyện cuối cùng mà Chúc Duy Ngã làm vì Trang quốc, chính là mình hắn ta đánh hạ mười tòa thành, suýt nữa thì kiệt sức bỏ mình.

Nếu như nhắc về trước nữa, khi Chúc Duy Ngã ở hội đàm tứ phương, sử dụng lực lượng để chèn ép thiên kiêu hai nước Ung Lạc.

Lại đi về trước nữa...

Cho tới ngày nay, không thể nghi ngờ được rằng Chúc Duy Ngã chính là thiên kiêu đệ nhất trong thế hệ những người trẻ tuổi đồng trang lứa ở Trang quốc.

Từ Thành Đạo Viện cho đến Quốc Đạo Viện, chỗ nào cũng là đệ nhất.

Ở trong nước thì thiên hạ vô song, bên ngoài lại vì nước mà tranh vinh.

Quân chủ yêu thích, quốc tướng xem trọng, đồng môn khâm phục, hậu bối sùng bái!

Có thể vì quốc gia mà tranh đấu vào thời điểm quốc thế Trang quốc suy tàn, nhưng lại lựa chọn phản quốc khi Trang quốc đang cường thế quật khởi trong trận chiến giữa hai nước Trang Ung, vào thời điểm Trang quốc như ánh mặt trời ban trưa.

Chuyện này lộ ra sự quỷ dị ở khắp nơi.

Dĩ nhiên Khương Vọng có thể đoán được lý do đằng sau nó.

Một nhân vật kiêu ngạo như Chúc Duy Ngã kia, thì trừ việc biết được chân tướng của thành Phong Lâm, thì còn có thể là nguyên nhân gì khác nữa?

Hắn lo lắng cho sự an toàn của Chúc sư huynh, nhưng cũng vui mừng vì cho dù Chúc sư huynh ở lâu tại thành Tân An, nhưng vẫn không bị thành Tân An làm cho thay đổi. Giống như thanh Tân Tẫn Thương kia, cho dù lửa đốt 30 năm thì cũng không cháy rụi.

Chẳng qua là từ đó về sau Chúc Duy Ngã liền im hơi lặng tiếng, biệt tăm biệt tích, không lộ tên tuổi trước mặt người khác nữa.

Hắn cũng đã từng cho rằng... hắn ta đã qua đời rồi.

Không ai có thể cảm thụ sâu sắc hơn hắn về thủ đoạn của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối. Một đội quân thần kia, đối với sự tồn tại có thể uy hiếp tới tương lai của Trang quốc, thì bọn họ sẽ không có nửa điểm nương tay, bọn họ cũng hoàn toàn có thể buông sự kiêu ngạo xuống.

Không giống với những đại nhân vật khác, khi gặp phải hậu sinh vãn bối có mối uy hiếp, thường thường sẽ phái một vài thuộc hạ có thực lực đi xử lý, tuyệt không muốn làm tổn thương danh tiếng của chính mình.

Vị Trang Cao Tiện kia thân là quân chủ của một nước, Chân Nhân đương thế, nhưng lại tự mình đuổi giết hắn đến tận bên bờ Trường Hà!

Sau đó lại ở Hoàng Hà Hội.

Đội quân thần này đã không ngần ngại đặt cược lớn, vu oan cho hắn thông ma, dẫn dắt Ngọc Kinh Sơn xuất thủ. Sau lưng của Khương Vọng còn có cả Tề quốc, lại còn có một Khổ Giác lão hòa thượng liều mạng cứu giúp, mà còn cửu tử nhất sinh. Hắn không thể tưởng tượng nổi, Chúc sư huynh thì như thế nào.

Mà hôm nay trong Sơn Hải Cảnh lại nhìn thấy một Chúc sư huynh với phong thái không hề giảm so với năm xưa, tất nhiên là làm người ta cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ!

Cái gì mà Tất Phương Ấn, Họa Đấu Ấn, hay da Quỳ Ngưu, đều không thể so sánh với phần thu hoạch này được. Đối với Chúc Duy Ngã mà nói, ban đầu khi hắn ta phạt thành phản quốc, cũng là bởi vì biết Khương Vọng đã giết chết Đổng A, hắn ta mới sáng tỏ chân tướng thành Phong Lâm bị tiêu diệt.

Trang quốc dùng tài nguyên tốt nhất trong nước để đào tạo hắn ta, hắn ta liền liều chết mà chiến đấu, giết chóc đến kiệt sức ở trên chiến trường, đuổi quân địch ra khỏi mười thành để trả lại.

Ân đã hoàn trả rồi, nay chỉ còn lại thù hận.

Trên con đường được định sẵn là gập ghềnh nhấp nhô này, Khương Vọng là người làm càng nhiều hơn, cũng càng nỗ lực sớm hơn. Mà hắn ta chỉ muốn nói... người ở thành Phong Lâm kia vẫn chưa hề chết hết, trên đời vẫn còn một người tên là Chúc Duy Ngã hắn ta!

Trước khi tới Sơn Hải Cảnh, hắn ta cũng đã biết sẽ gặp lại Khương Vọng, hắn ta cũng vui vẻ tới đây.

Sự xuất hiện đồng thời của hai người bọn họ cũng không nhiều, chẳng qua chỉ mượn thương một lần, uống rượu với nhau một lần, cùng nhau giết chết một người.

Nhưng cái này cũng đã đủ rồi.

Có người sống chung nhiều năm cũng chỉ là người dưng nước lã, có người chẳng qua chỉ vội vã gặp nhau một lần, nhưng đã cùng chung chí hướng.

Khương Vọng biết bản tính của Chúc Duy Ngã vô cùng kiêu ngạo, Chúc Duy Ngã biết sự tín nghĩa vô song của Khương Vọng.

Bọn họ tin tưởng lẫn nhau.

Như vậy mà thôi.

Hai người bèn nhìn nhau cười, không có quá nhiều đối thoại cần ngôn ngữ gì cơ chứ?

Trong tình cảnh này, cho dù Nguyệt Thiên Nô không biết rõ tình nghĩa giữa hai người bọn họ, nhưng nàng ta cũng cảm nhận được sự vui mừng khi gặp được người quen khi tha hương đó.

Mà Phương Hạc Linh đang nhìn Khương Vọng và Chúc Duy Ngã nói chuyện, trong ánh mắt của gã có một sự ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng rất nhanh đã bị gã thu lại.

Người đệ nhất trong Thành Đạo Viện năm đó, dĩ nhiên không thể nhận ra vị công tử không thể tu hành của Vương thị, càng không thể nhận ra tên phế vật lúc nào cũng phải dựa vào cha gã của Phương gia.

Trong mắt của thiên kiêu chỉ có thiên kiêu. Gã có thể hiểu được.

Mặc dù gã cũng là cố nhân trong thành Phong Lâm, gã cũng là đệ tử của Thành Đạo Viện. Gã hẳn là cũng phải gọi Chúc Duy Ngã một tiếng "đại sư huynh"...

Nhưng ai có thể nhớ được Phương Hạc Linh cơ chứ?

Gã đã sớm giác ngộ ra điều này, cho nên gã im lặng.