Chương 2416 Không Thể Rời Đi (1)
Nhưng lúc ánh mắt kiêu ngạo của Chúc Duy Ngã nhàn nhạt quét tới, hắn ta lại khẽ gật đầu với gã một cái, tỏ ý chào hỏi.
Lúc này Phương Hạc Linh mới hoảng hốt nghĩ đến, bản thân gã cũng đã tham dự buổi thí luyện trong Sơn Hải Cảnh, hơn nữa còn là một nhân vật có thể thành công đi vào ngọn núi trung tâm. Bản thân gã đang đồng hành cùng Vương Trường Cát, Khương Vọng – những tuyệt thế thiên kiêu như vậy.
Cho dù Chúc Duy Ngã không nhận ra gã, cũng sẽ không hoàn toàn coi thường gã.
Gã cũng nặng nề gật đầu một cái.
Bày tỏ, ta cũng thấy ngươi, ta cũng tôn trọng ngươi.
Phương Hạc Linh, Tả Quang Thù, Nguyệt Thiên Nô, Vương Trường Cát, Đấu Chiêu.
Sau khi ánh mắt của Chúc Duy Ngã chuyển một vòng, lại trở về trên người của Khương Vọng, sử dụng truyền âm nói: "Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, sau khi đi ra ngoài, ngươi có thể đến thành Bất Thục, tìm một người tên là Liên Hoành. Hắn ta sẽ có phương pháp để liên lạc với ta"
Khương Vọng cũng truyền âm trả lời: "Được"
Hai người mỗi người đều tự gật đầu một cái, liền chuyển rời tầm mắt.
Chúc Duy Ngã mong đợi Khương Vọng trả lại hắn ta một ly rượu.
Khi thời điểm còn ở thành Phong Lâm, thứ hắn ta mong đợi là sự thành công của Khương Vọng sau này ở hệ thống đạo viện, còn có thể triển khai ra mũi nhọn của chính hắn.
Mà ngày hôm nay, tất nhiên sự mong đợi này cũng đã thay đổi rồi.
Mà trong lúc không có một lời nói nào được nói ra này. Bọn họ không nói, nhưng Đấu Chiêu lại không nhịn được.
Người họ Đấu nào đó bây giờ vẫn còn vô cùng căm tức.
Sớm đã nói muốn chơi bao tràng, chẳng lẽ người đích truyền Đấu thị như ta, lại buồn vì không tìm được người sao?
Còn có thể trong bí cảnh của Sở quốc bị ỷ đông hiếp ít hay sao?
Việc đối phó với sự liên thủ của ba người Nguyệt Thiên Nô, Tả Quang Thù và Khương Vọng đã coi như là đang khiêu chiến chính bản thân mình rồi.
Tính thêm cái tên Vương Niệm Tường kia nữa, khiến y hoàn toàn cảm thấy đây là sự rèn luyện trong sinh tử.
Tiếp đó lại có thêm hai người nữa tới, lại còn xưng huynh gọi đệ với tên Khương Vọng kia.
Thế thì còn đánh đấm cái quái gì nữa?
Sự điên cuồng của Đấu Chiêu y hơn hẳn so với những người khác, cho dù là lấy trứng chọi đá, thì y cho dù cắn nát răng, cũng sẽ miễn cưỡng đụng một cái.
Nhưng nếu dùng trứng đụng thiết thùy, thì có cần thiết để thử hay không đây?
Y là muốn vui vẻ khiêu chiến, chứ không muốn vui vẻ tự sát. Ánh mắt như đao quét qua một vòng, thần sắc của những người này, mỗi người đều không giống nhau, nhưng ngôn ngữ thân thể lại vô cùng rõ ràng. Đột nhiên Đấu Chiêu lại có một loại cảm giác hoang đường là tất cả thế gian đều trở thành địch nhân của y.
Thiên kiêu đệ nhất của Đại Sở lại bị người khác vây đánh trên chính địa bàn của người Sở quốc, điều này thực sự là có vẻ hơi châm chọc.
Y nhìn chằm chằm vào Tả Quang Thù, cả giận nói: "Đường đường là một địa điểm thí luyện cho người Sở quốc, lại ầm ĩ đến nỗi cuối cùng lại toàn là người ngoài. Tả Quang Thù ngươi phải chịu trách nhiệm cho cái này!" Tả Quang Thù nhìn y câm nín: "Ngươi đếm thử trên người của ngươi có mấy khối ngọc bích? Trong lòng người không nghĩ thử xem tại sao không có người Sở quốc ở đây? Không phải là người Sở quốc đều bị ngươi đào thải hết rồi à?" Nhất thời Đấu Chiêu không còn gì để nói.
Khương Vọng lại giơ tay lên một lần nữa, rất thành khẩn nói: "Đấu huynh, ta vô cùng khâm phục thực lực của ngươi, cũng thực sự không muốn làm kẻ địch của ngươi. Ta cũng biết ta phải dựa vào rất nhiều người mới có thể nói điều kiện với ngươi. Hay như vậy đi, ngươi cứ giữ lại một khối ngọc bích đi, rồi đem tất cả những khối ngọc bích còn lại giao cho ta là được. Như vậy có được không?"
Cho dù cùng là đàm phán, hiển nhiên Khương Vọng cũng không thể nào biết nắm lấy lòng người như Tiêu Thứ được.
Nhưng khác nhau ở chỗ, kiếm của hắn sắc bén hơn kiếm của Tiêu Thứ rất nhiều.
Sắc bén đến nỗi khiến cho Đấu Chiêu quả thật cảm giác được bản thân y vẫn lấy được sự tôn trọng.
Cho dù lấy bảy địch một, nhưng vẫn cho phép giữ lại một khối ngọc bích, đây chẳng lẽ không phải là sự công nhận dành cho thiên hạ đệ nhất Ngoại Lâu hay sao?
Tên Khương Vọng này từng lời từng chữ đều nói không muốn làm kẻ địch, làm như thật sự sợ hãi Đấu Chiêu y, nhưng lúc trước khi hắn rút kiếm cứu dám người Tả Quang Thù, lúc mà hắn phải đối mặt với Đấu Chiến Thất Thức, hắn đã từng lộ ra nửa điểm yếu thế hay chưa? Ngược lại bây giờ hắn đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng lại ăn nói mềm mỏng, chẳng lẽ đây không phải là một loại tôn trọng hay sao?
"Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Việc không thể lấy một địch bảy là do ta không đủ cường đại. Khăng khăng muốn đợi các ngươi ở trên sơn đạo, là do ta quá mức kiêu căng"
Đấu Chiêu vừa nói, vừa thu thanh đao lại phía sau lưng, trực tiếp lấy ra bốn khối ngọc bích, chất đống ở trên bia đá bên cạnh, nói: "Nếu như cục diện cuối cùng đã là như vậy, thì ta sẽ không giữ lại một khối nào"
Bốn khối ngọc bích chất đống ở cùng một chỗ với nhau, chiếu rọi lẫn nhau.
Sau đó Đấu Chiêu cứ thế giơ bàn tay lên, đưa tay ra dấu xin mời với Khương Vọng: "Đem đi đi"
Sau đó lui về phía sau một bước, liền chuẩn bị thối lui ra khỏi Sơn Hải Cảnh.
Nếu như thối lui ra khỏi Sơn Hải Cảnh như vậy, thì tất cả thu hoạch mà y lấy được ở chỗ này đều không thể mang di.
Nhưng cũng không quan trọng.
Những kinh nghiệm chiến đấu, cảm ngộ trong những trận chiến đã chiến đấu, là thứ không ai có thể tước đoạt đi của y.
Cái này đã đủ rồi.
Đây chính là thứ quan trọng nhất.
Y nặng nề rút lui một bước. Nhưng bước này...
Lại không thể rút lui ra khỏi được.
Gót chân của y rơi xuống không có bất cứ biến hóa nào, chẳng qua y chỉ bước một bước về phía sơn đạo phía sau lung.
Sắc mặt của Đấu Chiêu lập tức thay đổi, y không kiềm được nhìn về phía hắc triều ở bên ngoài ngọn núi trung tâm —— - vòng ánh sáng bao phủ ngọn núi trung tâm đã tràn ngập nguy cơ.
Mọi người tại đây đều vô cùng cả kinh.
Một Đấu Chiêu đã tới được ngọn núi trung tâm, lại còn ở trong trạng thái an toàn, lại không cách nào để có thể thối lui khỏi Sơn Hải Cảnh.