← Quay lại trang sách

Chương 2434 Chiến tranh toàn diện (3)

Phải chơi thế nào?" Đấu Chiêu nhìn mọi người, trong mắt chứa đầy vẻ nóng lòng muốn thử.

Mặc dù đang hỏi ý kiến mọi người, nhưng tư thái này, tư thế nâng đao kia, rõ ràng là muốn trực tiếp chém giết vào trong hắc triều. Thật ra điều y muốn hỏi là... ai đi theo ta?

Khương Vọng vội nói: "Không ngại lại chém thêm mấy đao, xem tình hình quanh người nó một chút rồi nói sau"

Đấu Chiêu bĩu môi, không chút để ý quay đầu đi, nâng đao chém một vòng ngang trời!

Trong giây lát chém ra khoảng chín kẽ nứt.

Ngay trên mảnh tuyết đen bao phủ trên đỉnh đầu hắc triều, hiện ra chín khoảng trống hẹp dài.

Giúp mọi người có thể nhìn thấy rõ...

Bên trong hắc triều cuồn cuộn, quả nhiên không chỉ có Phỉ.

Có một con nhân diện điểu chín đầu, chín cái đầu của nó đang thầm thì nói gì đó với nhau. Sau khi chú ý đến việc hắc triều bị xé mở, bản thân bị những người trên ngọn núi trung tâm phát hiện, thì một cái đầu trong số đó còn nhiệt tình hát lên.

Tiếng hát kia nói: "Kẻ nào giết ta ở Phượng Khâu? Oan hồn của ta đến tìm hung thủ. Hôm qua hôm qua đã thành quá khứ. Hôm nay hôm nay đã chẳng còn ta..."

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Cửu Phượng mà đám người Khương Vọng đến Bắc Cực Thiên Quỹ Sơn vẫn chưa gặp được, hóa ra nó cũng ở trận doanh của Hỗn Độn.

Nhưng năm nay Hỗn Độn ở Điêu Nam Uyên, đúng là không hề nhàn rỗi!

Chỉ là bài ca này nghe thật cổ quái, âm điệu cổ quái, nội dung cũng cổ quái, giống như nó trong tương lai sẽ bị giết chết, sau đó nó ngậm hồn phách trong tương lai của nó đến tìm hung thủ Tả Quang Thù nhìn nó chằm chằm, đột nhiên rơi lệ đầy mặt! Khương Vọng sải bước đi đến, trực tiếp dùng ngón trỏ điểm vào mi tâm Tả Quang Thù. Ánh sáng bất hủ vàng kim lan vào Thông Thiên Cung, thanh lọc đạo tâm. Tả Quang Thù lúc này mới thoát ra khỏi tâm trạng bi thương đó.

Thiên phú và thực lực của Tả Quang Thù đều hơn xa Phương Hạc Linh là điều chắc chắn, nhưng về mặt lý trí, lại không kiên cố bằng một Phương Hạc Linh luôn luôn khúm núm hạn chế thể hiện sự tồn tại của mình.

Cho nên y không hề bị Phỉ thú ảnh hưởng, lại chỉ vì không chú ý một chút mà bị tiếng ca của Cửu Phượng quấy nhiễu.

Còn những người khác, lại cực kỳ bình thản.

"Tiếng hát này còn khó nghe hơn cả khi ta dắt cổ họng hò hét!" Khôi Sơn còn có tâm trạng phê bình một câu.

Khương Vọng không hỏi Tả Quang Thù lúc nãy nghĩ đến điều gì, chỉ lặng lẽ che trước người y, cho y không gian để lặng lẽ lau đi nước mắt.

Chín kẽ nứt, chỉ tồn tại trong hắc triều một thoáng rồi biến mất.

Nhưng bóng hình mà nó lộ ra, lại không chỉ một mình Cửu Phượng.

Còn có một dị thú hình dạng như thỏ, mỏ chim dài, mắt ưng, đuôi rắn. Quanh cơ thể nó, là chi chít dế và châu chấu.

Chính là Quy Dư trong truyền thuyết.

Dị thú này, giảo hoạt lại nhát gan, là chủ mưu của nạn châu chấu. Ở hiện thế, nông hộ ở rất nhiều nơi đều có phong tục truyền thống là xua đuổi Quy Dư.

Dị thú bên trong hắc triều, quả nhiên không chỉ dừng lại ở một con ác Phi Mặc dù ngoại trừ ba dị thú này, cũng không nhìn thấy nhiều hơn, nhưng tầm nhìn mà chín vết nứt này tạo ra, đối với hắc triều mịt mờ mà nói, cũng chỉ là một góc hẹp mà thôi.

Ai biết bên trong hắc triều kia, rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu dị thú cường đại chứ?

Chuyện này quả thực khiến người ta hoảng sợ.

Một dị thú Thần Lâm thì còn có thể chiến, chứ còn hai con thì sao? Ba con thì thế nào? Cho dù là người hiếu chiến như Đấu Chiêu, cũng nhất thời xóa bỏ mong muốn giết vào hắc triều.

Vấn đề liên quan đến sinh tử, đã không còn là phòng ngừa chu đáo nữa mà là hiện thực lãnh khốc máu chảy đầm đìa ngay trước mặt.

Nhất định phải đối mặt rồi!

Chúc Duy Ngã nói: "Hỗn Độn vừa đọc tuyên ngôn xong, đúng là có tư thế khởi nghĩa vũ trang, thiên hạ hưởng ứng!"

"Nếu như Chúc Cửu Âm còn không xuất hiện, ngọn núi trung tâm chắc chắn không thủ được nữa. Khôi Sơn cười hắc hắc nói: "Khương sư đệ ngươi có nghĩ ra đường lui chưa?"

Hắn ta nhìn Chúc Duy Ngã, nhưng lại hỏi Khương Vọng.

Những người bên trong Sơn Hải Cảnh này, từng đám đúng là đều không được tự nhiên.

Khương Vọng trừng hai mắt. Tráng hán này đúng là có một chút ý kiến với hắn, khó mà giải thích được. Nhưng nể tình mặt mũi Chúc Duy Ngã, hắn cũng không muốn so đo.

Chỉ nói: "Chờ một chút xem sao."Chờ cái gì?" Khôi Sơn hỏi.

"Có hai nguyên nhân đáng để chờ một chút. Khương Vọng chắc chắn nói: "Thứ nhất, ở tầng thứ Ngoại Lâu, kích sát Cách Phỉ phụ thể, chúng ta đã đạt đến cực hạn mà người thí luyện Sơn Hải Cảnh có thể làm được. Mà ta tin rằng quy tắc vận hành của thế giới này là công bằng, cho nên những người nắm giữ Cửu Chương Ngọc Bích như chúng ta đây. Không nên lại bị làm khó"

Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắc triều, giống như đang nói với Hỗn Độn không biết đang ẩn nơi nào... Đến đây đi! Giọng nói hắn không hề sục sôi, cũng tuyệt đối không làm ra vẻ mạnh mẽ, mà mạch lạc rõ ràng, tự tin: "Thứ hai, chúng ta tuyệt đối không phải là những người duy nhất giúp ngọn núi trung tâm không thất thủ. Không có đạo lý nào khiến chúng ta phải dốc toàn lực.

Bị nhiều dị thú cường đại như thế bao vây, thế giới lại đang sụp đổ, những người như Tả Quang Thù và Phương Hạc Linh, khó có thể không sầu lo. Nhưng thái độ thong dong tự tin của Khương Vọng, đã khiến cho bọn họ có lòng tin.

"Quy tắc có công bằng hơn nữa, thì cũng phải có thể duy trì thì mới có ý nghĩa chứ. Khôi Sơn nói: "Thế giới đều đang sụp đổ rồi..."

Chúc Duy Ngã quay đầu liếc hắn ta một cái, tráng hán này mới bày ra khuôn mặt cực kỳ khinh thường, nuốt những lời còn lại xuống.

Khương Vọng nói hắn tin tưởng quy tắc thế giới này công bằng, nhưng thật ra là tin tưởng thiết kế của Hoàng Duy Chân là công bằng, tin tưởng ý chí của Hoàng Duy Chân ở hơn chín trăm năm sau, vẫn có thể được quán triệt như trước.

Công bằng đối với người thí luyện, chính là cơ sở khiến cho Sơn Hải Cảnh có thể kéo dài lâu như thế, thu hút được nhiều thiên kiêu tham gia thí luyện như thế. Người biết được chân tưởng của Sơn Hải Cảnh, tất nhiên có thể lý giải được điểm này. Chúc Duy Ngã và Khôi Sơn là những người có đạo riêng, đương nhiên sẽ không hiểu rõ điểm này lắm.

Cho nên Khôi Sơn chỉ thuần túy là cố ý đâm chọt mà thôi.