← Quay lại trang sách

Chương 2435 Tranh độ (1)

Đại khái lúc trước Chúc Duy Ngã nói có thể trong tình huống tồi tệ nhất mang theo Khương Vọng thoát ra ngoài, đã đâm tổn thương trái tim của tráng hán này.

Võ phu tương đối có thể đánh lại khó chết hơn một chút. Nhưng hai ta mới là chiến hữu chém giết một đường đến đây, cuối cùng ngươi lại chọn mang họ Khương đi, ném ta lại trong cái thế giới nát vụn này là chuyện gì?

Mẹ nó. Nếu không phải quân thượng ban Thiên Thu khóa cho Chúc Duy Ngã. Hắn ta cũng muốn tùy tiện tìm một người nào đó nói... cho dù có xảy ra tình huống tồi tệ nhất, ta cũng có thể dẫn ngươi đi.

Đấu Chiêu chỉ nói: "Chính là bởi không đợi được sự thay đổi nào, còn sợ gì chứ? Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện không hài hòa, liền xem ai có thể mở ra đường máu trước tiên. Tranh độ cùng chư vị, ta rất mong chờ!"

Y thật ra rất thưởng thức khí độ thong dong lúc này của Khương Vọng, ánh mắt lúc thường nhìn về thiên kiêu Tề quốc, cũng hòa hoãn rất nhiều.

Không biết rằng Khương mỗ kia lúc này lại đang yên lặng truyền âm với Vương Trường Cát: "Nếu mọi chuyện trở nên khó lường, xin Vương huynh hỗ trợ mang Tả Quang Thù đi. Ta tự có biện pháp thoát thân. Có lòng tin với phán đoán của mình là một chuyện, nhưng phòng ngừa chu đáo là một chuyện khác.

Nếu như ngọn núi trung tâm sụp đổ, hắn nguyện ý tranh độ. Đấu Chiêu có tự tin mở được một đường máu, hắn cũng có. Nhưng Tả Quang Thù quả thật tu vi hạn chế, thực lực tuyệt đối không đủ. Vương Trường Cát mặt không cảm xúc: "Ngươi biết điều đó là không thể, y đối với ta mà nói không có ý nghĩa.

Khương Vọng lại truyền âm nói: "Y là cháu ruột của Hoài quốc công Đại Sở, muốn tìm Bạch Cốt Tà Thần báo thù, y có tác dụng lớn hơn so với ta. Ngươi cứu y, Hoài quốc công sẽ báo đáp ngươi.

Mặc dù chỉ là truyền âm, cũng có thể cảm nhận được ngữ khí thờ ơ của Vương Trường Cát. Y chỉ trả lời: "Có quân đồng hành, đường dài không cô đơn.

Y chỉ đáp lại Khương Vọng một câu – đây chính là lời mà Khương Vọng ngươi nói.

Ý Vương Trường Cát muốn nói chính là, không phải là thế lực cường đại, cũng không phải là trợ lực mạnh mẽ trên con đường báo thù...

Thứ mà y muốn, chính là đồng hành đêm dài.

Là trong đêm dài không nhìn thấy kết thúc, nhích về hướng ánh mặt trời mờ ảo.

Y vốn muốn một mình bôn ba... Nếu như không phải y biết được quá trình bôn ba của Khương Vọng. Cho nên Tả Quang Thù không có ý nghĩa tồn tại.

Đến lúc thật sự đối mặt với tình huống nguy cấp, nếu như Khương Vọng không đi cùng y, thì y thà rằng chỉ mang theo Phương Hạc Linh.

Khương Vọng hiểu rõ quyết định của y.

Đang muốn truyền âm thêm Chúc Duy Ngã, bỗng nhiên bên tai lại vang lên âm thanh tà ác chói tai.

Bên ngoài lồng thần quang, lại xuất hiện thêm động tĩnh mới.

"Oe oe oe..."

Đó là tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non.

Từ xa đến gần, đột nhiên vang lên bên tai, chui thẳng vào đáy lòng!

Khương Vọng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, đã mở ra trạng thái Thanh Vân Tiên, nắm giữ vạn âm thanh, trực tiếp tiêu diệt quái thanh này.

Mức độ quái thanh này, vẫn chưa đủ tổn thương mọi người trên ngọn núi trung tâm, nhưng Khương Vọng vừa muốn khống chế hoàn cảnh âm thanh, vừa muốn nhân cơ hội này nắm bắt động tĩnh hắc triều, muốn điều tra những dị thú bên phía Hỗn Độn.

Hắc triều vốn đã bao trùm cả ngọn núi trung tâm, sắp vây chặt lồng thần quang đã hóa thực chất.

Nếu so hắc triều là biển thì... Cả tòa ngọn núi trung tâm đều đang ở "đáy biển". Những người ở đây, là phù du trong nước.

Nhưng lúc này, trên đỉnh núi hắc triều đã rút lui, núi băng hắc tuyết kia cũng mỏng hơn nửa. Chỉ còn một ít hắc tuyết đang rơi.

Tuyết lúc này, đã nhỏ hơn rất nhiều.

Giống như lá bay, lại tựa như lông ngỗng.

Dưới ánh thần quang màu vàng rực rỡ, ánh lên một loại lãng mạn lạnh lẽo.

"Keng keng"

Một đôi vuốt sắt cực lớn, từ trên trời giáng xuống, đập vào đỉnh lồng thần quang, phát ra tiếng nổ lớn vang dội như khi sắt va chạm với vàng vậy.

Mọi người lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng, móng vuốt cực lớn này chỉ có bốn ngón, đầu mỗi ngón uốn cong như móc sắt, tản ra kim khí lạnh lẽo mà lộng lẫy.

Phía trên vuốt sắt, có thêm một mảnh lông vũ sắt đen, giống như chuôi đao vậy.

Cao lên một chút, là một cái đầu chim một sừng dài gấp khúc màu đen.

Hình dạng cực kỳ hung ác, hốc mắt hãm sâu, đang dùng một đôi mắt lạnh nhạt vô tình, nhìn chăm chú mọi người bên trong lồng thần quang.

Giống như đang nhìn sâu bọ trong lồng, xác chết thối rữa ven đường... Bất cứ lúc nào cũng có thể sà vào đánh chén.

Loại ánh mắt này... Xem ngươi là thức ăn, lại coi ngươi như đã chết.

Trong mỏ phát ra tiếng trẻ sơ sinh kêu khóc réo gọi, từng tiếng từng tiếng khiến lòng người lo lắng.

Dị thú này sống trên núi Lộc Ngô, tên là Cổ Điêu.

Nó chuyên ăn thịt trẻ sơ sinh, tiếng xấu lưu truyền khắp nơi.

Nhưng đã nhìn thấy dị thú cấp bậc Thần Lâm quá nhiều rồi, chỉ một con Cổ Điêu, lại còn bị ngăn cách bởi lồng thần quang, vẫn chưa đủ để khiến mọi người trên ngọn núi trung tâm lúc này tiến vào trạng thái đề phòng, không đủ để khiến những người như Vương Trường Cát, Chúc Duy Ngã, Đấu Chiêu bày ra tư thái chiến đấu.

Phỉ thú, Cửu Phượng, Quy Dư... Những sự tồn tại cường đại này được ẩn giấu bên trong hắc triều.

Chỉ một con Cổ Điêu, dựa vào đâu lại ra khỏi hắc triều, một mình đảm đương một phía?

Trên tấm lưng rộng lớn của Cổ Điêu, có một sự tồn tại khác đang ngồi.

Con quái này dáng vẻ như chó, hình thể lại như gấu, hai mắt vô thần, hai tai rủ xuống, cái bụng tròn trịa, bên trong giống như có dị vật nhúc nhích, toàn thân có một loại khí chất điên cuồng hỗn loạn lại lạnh lẽo. Không phải là vị trấn thủ Điêu Nam Uyên kia, thì còn ai nữa?

Hỗn Độn xuất hiện!

"Người trẻ tuổi. Nó nói: "Lại gặp mặt. Cũng không biết là ngươi may mắn hay là bất hạnh nữa.

Lời nói này, cho thấy nó và những dị thú khác không cùng một cấp bậc.

Cho dù là một võ phu hung ác như Khôi Sơn, cũng thu lại tư thái không cam lòng của mình.

Chỉ có mình Đấu Chiêu là ném cho Khương Vọng một ánh mắt nóng lòng muốn thử - đây chính là Hỗn Độn sao?

Y đại khái là muốn bắt giặc phải bắt vua trước...

"Đúng vậy, gặp lại thật là nhanh. Khương Vọng không dám đối mắt với Đấu Chiêu, sợ bị y hiểu nhầm, chỉ nhìn Hỗn Độn nói: "May mắn hay là bất hạnh, còn phải xem ngài định nghĩa nó như thế nào"