Chương 2447 Thần Có Thần Riêng, Quỷ Có Quỷ Riêng (1)
Hỗn Độn chết.
Chết trong con sông của thời gian và không gian, tan biến không để lại chút dấu vết nào, ở trong lưu quang với sắc thái rực rỡ kia.
Chúc Cửu Âm chết, bị đóng đinh ở trên ngọn núi trung tâm.
Thân thể không lành lặn tan vỡ, bạch tháp sụp đổ.
Xương sọ của dị thú đếm không xuể, nhanh như chớp lăn xuống.
Mọi người đứng trên sơn đạo rối rít phi thân né tránh.
Ngọn núi trung tâm cũng chỉ còn dư lại có nửa phần, phần cuối sơn đạo, đã bị cắt đứt ở nơi đó.
Cũng không có ai có thể biết được, nếu như cầm ngọc bích đi đến phần cuối sơn đạo, sẽ thấy được tình cảnh như thế nào.
Nhưng sự tồn tại châm chọc của vòng ánh sáng vẫn ở nơi đó.
Từng đạo từng đạo thần quang, bay trở về trên người của những thần trạch dị thú kia, coi như là cởi bỏ sự liên kết với sinh mạng của chúng.
Thi hoàng Già Huyền và thiên hoàng Không Uyên, vẫn đang duy trì tư thế đối đầu.
Chẳng qua là thứ khống chế bọn chúng đã chết rồi, bọn chúng đứng yên ở nơi đó, yên lặng giống hệt như hai bức tượng điêu khắc Mưa như thác nước đổ xuống phía trên bọn họ, một nửa chảy vào trong bóng đêm, một nửa bốc hơi lên thành hơi nước.
Tất cả oán niệm của thế gian này, hận hồn, những ưu tư không có cách nào có thể xóa bỏ, toàn bộ đều rơi xuống bên trong màn mưa.
Tí tách tí tách tí tách, tí tách tí tách tí tách.
Đánh vào trên lồng ánh sáng, bắn ra từng giọt từng giọt thủy hoa màu đen kịt.
"Nở hoa rồi? Tả Quang Thù nhìn một màn trên lồng ánh sáng này, lầm bầm nói.
Thế mà lại có một loại cảm giác lãng mạn đến tàn khốc không thể diễn tả thành lời.
Ầm ầm rầm, núi vẫn còn đang sụp đổ.
Cả thế gian này vẫn còn đang rên rỉ.
Tất cả quy tắc của thế gian này đều đang tan vỡ, rốt cuộc Sơn Hải Cảnh đã không thể vãn hồi và đi thẳng về phía hủy diệt.
"Làm sao bây giờ?" Phương Hạc Linh run giọng hỏi.
Gã sợ chết, gã quá sợ mình sẽ chết trước Trương Lâm Xuyên.
Vương Trường Cát cũng không nói lời nào, chẳng qua là đưa tay ra tóm lấy một cái, lấy ra một khối cửu chương ngọc bích từ phía sau lưng của chân khối bia đá kia. Hai tay nhẹ nhàng chà một cái, liền lấy ra một sợi dây câu, vòng hai vòng, quấn ở trên ngón trỏ.
Đây chính là tất cả sự chuẩn bị.
Còn Nguyệt Thiên Nô thì chắp tay hành lễ, phật quang hiện ra, trên mặt có sự thương xót. Lực lượng Tịnh Thổ lưu chuyển khắp người, đã đến thời điểm con thuyền cô đơn vượt qua bể khổ.
Khương Vọng chỉ nói: "Quang Thù, đi theo ta"
Trên thân người của Đấu Chiêu bùng nổ kim quang, ánh sáng phát ra chói mắt. Bất kể ở chỗ nào hay vì chuyện gì, y cũng muốn lấy được vị trí đệ nhất...
Nhưng trong thời điểm như vậy, con phượng hoàng màu xanh da trời kia bỗng nhiên quay đầu lại!
Mưa đã tạnh.
Không Uyên ngoảnh đầu nhìn lại, đó là một tư thái vô cùng ưu mỹ.
Ánh mắt màu xanh da trời của nó, nhìn thẳng về phía ngọn núi trung tâm đang sụp đổ, để lộ ra lưu quang sặc sỡ.
Vô số xương sọ ảm đạm đang lăn xuống kia, lúc này đình trệ. lăn xuống ảm đạm xương sọ, lúc này đình trệ.
Mà quá trình sụp đổ của ngọn núi, cũng bị định trụ. Ngọn núi trung tâm dừng sự rung động lại, vòng ánh sáng cũng được thu lại không một tiếng động.
Con sông xen vào giữa hư và thực kia, cũng biến mất không một bóng dáng. Một thế gian khác ở bờ bên kia của dòng sông, dĩ nhiên cũng không hề tồn tại.
Tám khối ngọc bích vẫn còn được khảm ở sau lưng tấm bia đá cổ xưa ở dưới chân núi kia, lúc này tự động thoát khỏi chỗ lõm, bay xuống trước người của mỗi một thành viên đã đem chúng ấn vào lúc trước. Trong tay của Khương Vọng cầm hai khối ngọc bích, Vương Trường Cát đã tự lấy một khối của y, những người còn lại một người một khối.
Vào giờ phút này, ánh mắt của mọi người đang nhìn Không Uyên, đến cả bóng người của bọn họ, cũng đang nhập vào bên trong thế gian màu xanh da trời đó.
Ánh mắt của Không Uyên, không hề giống với tưởng tượng của mọi người, không phải là loại ánh mắt ngờ nghệch mất đi sự khống chế. Hoặc là có thể nói, ban đầu là trống rỗng, mà lúc này linh động vạn phần.
Cái này khiến cho người ta ý thức được, nó cũng có sinh mạng của chính mình, sinh ra một ý chí tự do và một linh hồn đặc biệt.
Bầu trời đã không còn tuyết rơi, sau khi hắc vũ tan đi là bầu trời trong vắt. Bầu trời đang sụp đổi chậm rãi bay lên, tất cả những thứ đang rơi xuống đều không tiếp tục quá trình rơi xuống nữa, sấm sét tàn phá bừa bãi cũng đã ẩn tàng lại vào trong mây...
Mà Không Uyên nhìn về những thí luyện giả tham dự thí luyện trong Sơn Hải Cảnh này, ánh mắt không buồn cũng không vui, không có sự thân cận, cũng không đem theo sự chán ghét.
Cái nhìn này.
Thần quang màu xanh da trời lượn quanh thân của mỗi người, mà sau đó, bóng dáng của mỗi người cầm theo ngọc bích, cũng biến mất không thấy nữa.
Biến mất ở ngọn núi trung tâm.
Khương Vọng chỉ cảm thấy một loại lực lượng sáng ngời lại không có nhiệt độ, giống như là một chiếc thuyền con, chở hắn vượt biển. Tay trái của hắn cầm Thiệp Giang Ngọc Bích, tay phải cầm Tư Mỹ Nhân Ngọc Bích.
Tai trái chỉ nghe tiếng hát rằng - "Dư ấu hảo thử kỳ phục hề, niên ký lão nhi bất suy.
Đới trượng kiệp chi lục ly hề, quan thiết vân chi thôi ngô... (1)
Tai phải cũng có trường ca đang hát "... Độc quỳnh quỳnh nhi nam hành hề, tư bành hàm chỉ cố dã!" (2)
(1) (2) Trích trong bài thơ Cửu Chương Thiệp Giang Ánh sáng từ ngọc bích nhẹ nhàng bao phủ lấy hắn, làm cho hắn vẫn có thể vào giây phút cuối cùng nhìn ngắm Sơn Hải Cảnh thêm mấy lần, trong khi đang ở trong lưu quang vạn chuyển.
Ở trong tiếng ca mờ ảo, Thanh Vân Tiên Thái lại bắt được một tiếng phượng kêu.
Âm thanh này truyền cho sơn hải.
Khương Vọng loáng thoáng nhìn thấy Ở phía trước ngọn núi trung tâm, trước sự làm chứng của rất nhiều dị thú.
Con phượng hoàng màu đen kịt kia vỗ cánh bay đi, giống như khoác lên mình một tầng bóng đêm, rời khỏi ngọn núi trung tâm, bay thẳng về hướng đại dương.
Không Uyên lưu lại ở ngọn núi trung tâm, rồi sau đó bay thẳng lên trời cao.
Già Huyền rời khỏi ngọn núi trung tâm, rồi sau đó bay về phía biển khơi.
Không Uyên gột tẩy bầu trời, khiến cho vạn dặm trở nên trong veo.
Mà Già Huyền lại mang màn đêm đi mất, giống hệt như một giấc mộng đã hòa toàn tan biến.
Đôi cánh màu đen vạch qua một đường quỹ tích xinh đẹp và uyển chuyển, cơn cuồng phong ầm ầm nhẹ nhàng tan biến, và cơn sóng thần dữ dội từ từ dịu lại.