Chương 2448 Thần Có Thần Riêng, Quỷ Có Quỷ Riêng (2)
Bóng hình xinh đẹp của Già Huyền từ từ đi xa... Những cơn sóng biển ở ngoài khơi đều yên bình trở lại.
Bỗng nhiên trong lòng của Khương Vọng lại hiện lên một câu nói—— "Vĩnh trú nơi này, thiên thụ thần danh Chúc Cửu Âm ăn cắp lực lượng của thế gian Sơn Hải Cảnh, sáng lập ra Không Uyên, nhưng có thật là Không Uyên là sự sáng tạo của nó hay không?
Già Huyền là đòn sát thủ của Hỗn Độn, do nó dùng ác niệm tích góp cả mấy trăm năm, và lực lượng được xuất ra trong quá trình giãy giụa trong sự thống khổ vô tận để tạo thành. Nhưng truyền thuyết Phượng Hoàng Cửu Loại... rốt cuộc từ đâu mà tới?
Đối với cái thế gian này mà nói, Chúc Cửu Âm, Hỗn Độn và Không Uyên, Già Huyền, rốt cuộc thì có cái gì khác nhau?
Chúc Cửu Âm cùng Hỗn Độn đã chết.
Đương nhiên Không Uyên và Già Huyền sẽ trở thành tân sinh.
Trong lòng Khương Vọng đột nhiên hiểu ra Không Uyên và Già Huyền đã ổn định lại trật tự của thế gian này.
Bây giờ chính người chấp chưởng ngọn núi trung tâm – Không Uyên, là người đưa bọn họ rời đi.
Tiếp theo hẳn là lúc lấy thu hoạch.
Bởi vì một trong những quy tắc căn bản của thế gian Sơn Hải Cảnh, chính là dành cho thí luyện giả một sự công bằng.
Và điều này đã vừa vặn thể hiện được sự ổn định của thế gian này...
Những cảnh tượng bể tan tành và tan vỡ đó, thật giống như chỉ là ảo ảnh.
Chẳng qua là lịch sử của thiên khuynh, lại tái diễn thêm một lần nữa.
Cho dù kịch tình có xuất sắc hơn một ít, hay là không đặc sắc đến như vậy, thì cũng không có sự khác nhau về mặt bản chất.
Nhưng mà.. cứ như vậy kết thúc sao?
Ở bên trong thần quang màu xanh da trời, bên trong lưu thải đang nhanh chóng biến ảo kia.
Khương Vọng có một loại cảm giác buồn bã và mất mát.
Cũng không chỉ là bởi vì Tam Xoa.
Nhưng loại cảm giác này, không có kéo dài quá lâu. Ở bên trong sự bao phủ của thần quang màu xanh da trời, rất nhanh có một đạo tin tức hỗn tạp tràn thẳng vào đầu, dù sao thì hắn cũng đã quen thuộc với loại cảm giác này rồi, lúc trước hắn cũng đã cảm thụ qua một lần ở núi Chương Nga Hắn đang tiếp thụ một loại truyền thừa nào đó.
"Chờ một chút!" Khương Vọng bỗng nhiên sinh ra một loại khao khát: "Ta không muốn thứ này, ta không muốn bất kỳ cái truyền thừa gì cả! Ta muốn hồi sinh Tam Xoa! Chính là con Họa Đấu vương thú đã bị Hỗn Độn giết chết kia ấy!"
Nhưng truyền thừa cũng không có ngừng lại.
Bản thân quy tắc là một loại tồn tại không có nhiệt độ. Giống như ánh mặt trời khi rơi xuống trên người ngươi, thật ra thì cũng không hề quan tâm ngươi có cần sự ấm áp này hay không.
Khương Vọng mở bàn tay phải ra, lại hô: "Ta có thể trả lại máu tươi, xóa sạch trí nhớ về ấn pháp, dùng khối ngọc bích này, đổi một con Tam Xoa! Không cần nó có bất kỳ lực lượng gì! Đều là dùng hư để hóa thành thật, Không Uyên, ngươi có thể tiết kiệm thay cho Sơn Hải Cảnh càng nhiều lực lượng hơn nữa!"
Thần quang màu xanh da trời không hề phản ứng lại một chút nào.
Ánh mắt của Khương Vọng hơi rũ xuống: "Vậy thì, ta thỉnh cầu đem lực lượng của khối ngọc bích này cho Tả Quang Thù, giúp y lấy được Cửu Phượng chương"
Có lẽ làm xúc động một loại quy tắc nào đó.
Thần quang màu xanh da trời chợt lóe lên, Tư Mỹ Nhân Ngọc Bích đã biến mất.
Pháp quyết, đồ giải, chú thích dày đặc... Trong nháy mắt toàn bộ tràn vào đầu Khương Vọng, khiến cho Khương Vọng cảm thấy một loại cảm giác đầu phình to ra vô số lần. Cũng đã kết thúc rồi.
Thần quang màu xanh da trời cũng đã bắt đầu lóe lên.
Cũng không biết Khương Vọng lấy sự can đảm ở đâu ra, bỗng nhiên chìa một ngón tay ra, ngón chỏ chỉ thẳng lên trên, một nguồn lửa Tam Muội Chân Hỏa dao động, xuyên thấu qua phượng hoàng thần quang màu xanh da trời.
Hắn cảm nhận được một loại lực lượng của sự tan biến.
Nhưng cửu chương ngọc bích trên người đã che chở cho hắn.
Thần quang màu xanh da trời kịch liệt chớp lóe, tất cả mọi thứ trong phạm vi ngũ thức đều biến mất.
Trong thời khắc cuối cùng khi rời khỏi Sơn Hải Cảnh, Khương Vọng lấy được một tin tức vô cùng nhỏ bé—– Không Uyên và Già Huyền, đã liên thủ ổn định lại trật tự trong Sơn Hải Cảnh, hơn nữa còn hoàn thành việc phân phối quyền hạn.
Không Uyên tiếp chưởng bầu trời và phù sơn.
Già Huyền nắm trong tay Điêu Nam Uyên và đại hải.
Không Uyên trông coi ban ngày.
Già Huyền canh giữ màn đêm.
Bọn họ, người ty kỳ chức, người thủ thần danh.
Sơn thần lấy Không Uyên làm người đứng đàu, hải thần xưng thần với Già Huyền.
Trong một trật tự hoàn toàn mới.
Sơn Hải Cảnh lấy được sự tân sinh.
Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy Tam Xoa.
Thậm chí còn không tìm được... Cỗ thi thể bị đánh thành cái bánh thịt kia.
"Thần có kỳ thần, quỷ có kỳ quỷ.
"Phục đắc lại ngộ, nạn cầu dĩ minh"
"Thử sinh sơn hải, bỉ tử như sa. (3)"
(1) Thần có thần của họ, quỷ cũng có quỷ của chúng.
Để hiểu và ngộ ra thật sự rất khó và phức tạp.
Lúc này sinh sơn hải, lúc ấy chết đi như cát.
Khương Vọng lại nghĩ tới đoạn thoại mà hắn đã thấy ở núi Chương Nga kia...
Câu cuối cùng của nó là "cửu chương đều hiện, truyền cho ấn pháp này"
Nhưng vào thời điểm cửu chương đều tề tụ đủ... thứ được truyền lại chỉ vẻn vẹn là ấn pháp thôi sao?
Cái gọi là "Thần có kỳ thần, quỷ có kỳ quỷ.
Nó không phải là hiện thân của trật tự hay sao.
Tất cả đều có trật tự của riêng nó, tất cả đều phát triển theo trật tự của nó.
Sơn Hải Cảnh mênh mông bất tận.
Không vì Hỗn Độn mà tồn tại.
Cũng không vì Chúc Cửu Âm mà mất đi.
Không quan tâm có hay không một con Tam Xoa.
Cứ thế cho tới cả trăm năm ngàn năm, cho tới khi...
Vị tồn tại vĩ đại sáng lập tất cả mọi thứ ở nơi đây, từ trong mộng tưởng quay trở về.
Đương nhiên sẽ xuất hiện mồi lửa của cách mạng.
Đương nhiên cũng có lực lượng không khuất phục.
Nhưng đây cũng chính là một phần của sự chân thực.
Lúc này mới thấy càng chân thực.
Ý nghĩa của sinh mạng ở chỗ không chịu khuất phục, sự chân thực của thế giới là ở chỗ phản kháng.
Sự phản kháng của Hỗn Độn và tham vọng của Chúc Cửu Âm, sự đối kháng và bày mưu của hai bọn chúng trong suốt hơn 900 năm, chính là sự cống hiến của bọn chúng giúp cho thế gian này càng trở nên chân thực. Hoàng Duy Chân thực sự đã chết đi rồi, không hề lưu lại bất kỳ con khôi lỗi nào, không còn sót lại chút ý thức nào, cũng không hề can thiệp tới Sơn Hải Cảnh 900 năm sau.