← Quay lại trang sách

Chương 2449 Thần Có Thần Riêng, Quỷ Có Quỷ Riêng (3)

Tất cả mọi thứ xảy ra ở bên trong Sơn Hải Cảnh, đều là xuất phát tự sự lựa chọn của ý chí.

Nhưng một trận hỗn loạn long trời lở đất đó qua đi, đối với Sơn Hải Cảnh mà nói chẳng qua cũng chỉ là tiến về phía trước một bước mà thôi.

Không có một người nào có thể chân chính ngăn cản nó, cũng không có một người nào có thể chân chính ảnh hưởng đến nó.

Hoàng Duy Chân đã hoàn toàn không còn tồn tại, nhưng không có nơi nào là không có sự có mặt của Hoàng Duy Chân. Truyền thuyết được lưu lại từ hơn 900 năm trước, vẫn còn kéo dài ở 900 năm sau.

Tất cả mọi thứ, cho dù có diễn hóa như thế nào thì —– đây cũng chính là thế gian của Hoàng Duy Chân.

Đây chính là đứng ở điểm cuối cùng của sự siêu phàm, một sự tồn tại mấu chốt để hướng về phía trên sự tuyệt đỉnh bước lên một bước...

Đứng trước một bóng người vĩ đại đến như vậy, có ai có thể không cảm thấy bản thân mình nhỏ bé? Khương Vọng nhớ tới lời của Vương Trường Cát - "Ta chỉ là một tiểu tặc qua đường, thừa dịp chủ nhà không có ở đây, múc một hớp nước uống mà thôi"

—— Khi đó chỉ cảm thấy là do Vương Trường Cát khiêm tốn, bây giờ mới biết, chẳng qua là y đã nhìn rõ chân tướng từ sớm mà thôi.

Ở thời khắc thiêu đốt cuối cùng của sinh mạng, vào thời điểm dùng thân thể để băng qua sông đó, Hỗn Độn đã hô to Hoàng Duy Chân.

Có lẽ nó cũng đã nhìn thấy gì đó.

Nhưng có lẽ... tiếng kêu gào ở điểm cuối cùng của sinh mệnh, cũng chỉ là đang tích lũy tư lương cho lần diễn hóa kế tiếp của Sơn Hải Cảnh mà thôi.

Mặc dù hận ý của hắn đối với Hỗn Độn chưa hề tiêu hẳn, nhưng khi nghĩ tới những thứ này, hắn cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng thay cho Hỗn Độn. Nhưng cũng vì thế, hắn càng hiểu ra được tiếng kêu gào đối với tự do của Hỗn Độn.

Dù sao thì cho dù thế nào nó cũng không nguyện ý, dùng cả cuộc đời bị nắm trong lòng bàn tay của ai đó, mặc dù cho đến giờ phút cuối cùng, nó cũng không thể vượt ra khỏi bàn tay kia được...

Chúc Cửu Âm, thậm chí cả tân sinh Không Uyên và Già Huyền... làm sao có thể trở thành ngoại lệ?

Khương Vọng mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn ở trong phòng của Tả Quang Thù.

Hai người ngồi đối diện nhau, tư thái bây giờ cũng không khác biệt gì với trước khi rời đi.

Hai khối ngọc bích ở trên tay đã biến mất.

Chỉ có một khối được đặt tên là Quất Tụng Ngọc Bích, là đang trôi lơ lửng ở giữa hắn và Tả Quang Thù Mà Tả Quang Thù cũng vừa vặn mở mắt ra.

Gương mặt tuấn tú nở nụ cười rực rỡ, trước tiên chia sẻ với Khương Vọng niềm vui sướng của y: "Huynh trưởng Ta lấy được Cửu Phượng chương rồi!"

Dĩ nhiên Khương Vọng cũng rất vui mừng.

Nhưng sau khi cảm thấy vui mừng, vẫn không nhịn được thở dài một hơi dưới đáy lòng.

Thứ cuối cùng mà Sơn Hải Cảnh truyền vào đầu hắn, là bí pháp Thần Lâm của Hoàng Duy Chân. Có bí pháp ngưng luyện linh thức, có các loại tâm đắc của Hoàng Duy Chân trước khi thành tựu Thần Lâm.. không thể nói là không phong phú được.

Thu hoạch của hắn, cả thu hoạch của Tả Quang Thù, đều ấn tượng đến như thế. Nghĩ đến thu hoạch của mấy người Vương Trường Cát và Đấu Chiêu, chắc chắn cũng sẽ không kém.

Sở dĩ Sơn Hải Cảnh "hào sảng" đến như vậy, dĩ nhiên vì nó đã có đầy đủ hồi báo rồi.

Hắn sẽ không ghen tị gì với thành tựu của Hoàng Duy Chân, cũng rất khó có thể nảy sinh ra tâm tình gì với Hoàng Duy Chân đã chết nhiều năm như vậy.

Chuyến đi lần này tới Sơn Hải Cảnh, từ tinh huyết của hai loại dị thú, cho đến hai loại ấn pháp, rồi đến bí mật Thần Lâm, có thể nói hắn đã kiếm được rất nhiều thứ tốt.

Nhưng là...

Có những thứ đã mất đi, chính là đã mất đi vĩnh viễn.

Có một vài tồn tại, một khi đã bị xóa bỏ, thì vĩnh viễn cũng không thể nào quay trở lại.

Cả ngàn năm qua, vạn năm qua, thậm chí còn trong thời gian dài hơn nữa, người có cơ hội trở về từ trong huyễn tưởng, cũng chỉ có một Hoàng Duy Chân.

Thủ lĩnh Họa Đấu ở đảo núi lửa trong Sơn Hải Cảnh thì tính là cái gì cơ chứ?

Nó bị Hỗn Độn nhẹ nhàng đập chết.

Mà bản thân Hỗn Độn, cũng chỉ là đang giãy giụa một cách vô lực.

Thế gian kia đã có một trật tự mới, một sự bắt đầu mới. Trên đảo núi lửa, sẽ xuất hiện một Họa Đấu Vương Thú mới, nhưng cũng không phải là Tam Xoa nữa.

Khương Vọng nắm tinh huyết Họa Đấu ở trong tay, chỉ cảm thấy so với tinh huyết của Tất Phương, nó càng nóng hổi, càng bỏng rát.

Vào thời điểm ở núi Thiên Quỹ Bắc Cực, Hỗn Độn đã âm thầm hạ xuống tiên cung của hắn, muốn biến Vân Đỉnh Tiên Cung của hắn thành đường thối lui của nó.

Hắn không hề đề cập tới vấn đề này nhưng sau khi Tam Xoa chết đi, hắn cũng đã làm xong khâu chuẩn bị để đối phó với tàn hồn của Hỗn Độn rồi.

Chỉ cần Hỗn Độn tranh đấu thất bại, nhất định sẽ bắt đầu sử dụng đường lui này.

Hắn nhất định sẽ để cho Hỗn Độn biết rằng, sự tức giận của hắn có thể nặng nề đến bao nhiêu.

Nhưng cuối cùng... Hỗn Độn lại tự tạc thất khiếu, vì chúng sinh linh ở trong Sơn Hải Cảnh mở ra ngũ thức, để cho bọn chúng có thể nhìn thấy hiện thế một lần, nhưng lại không hề sử dụng đường lui này.

Vì thế kế hoạch trả thù mà hắn vì Tam Xoa chuẩn bị, cũng bị rơi vào khoảng không.

Điều làm người ta cảm thấy trống rỗng nhất, không phải là việc chuyện không thể vãn hồi, cũng không phải là chuyện không thể quay đầu.

Mà là sau khi chuyện không thể vãn hồi, không thể quay đầu xảy ra, hắn cũng không thể làm được điều gì cho Tam Xoa.

"Khương đại ca?" Tả Quang Thù thu liễm nụ cười, có chút bận tâm nhìn hắn: "Huynh không vui à?"

"Sao có thể chứ!" Khương Vọng ấm áp cười nói: "Đệ nhanh chóng tu luyện thành Cửu Phượng chương đi, để ta xem đây là loại thần thông gì!"

Hắn đã sớm tạo thành thói quen kiềm chế cảm xúc trước mặt của Khương An An, một mình đối phó với gió mưa. Đối với Tả Quang Thù cũng có một tình cảm tương tự.

Tả Quang Thù nửa tin nửa ngờ: "Ta nhìn huynh thật giống như có tâm sự."

Khương Vọng rất làm bộ, rất đắc ý cười nói: "Chẳng qua ta chỉ đang suy nghĩ, có nhiều nhân vật thiên tài tranh đoạt ở trong Sơn Hải Cảnh đến như vậy. Tổng cộng chỉ có chín khối ngọc bích, hai ta đã lấy được ba khối! Cái gì mới gọi là độc chiếm dẫn đầu! Cái gì mới gọi là tài nghệ trấn áp quần hùng đây? Ha ha ha ha ha, thật không biết mấy người bị đào thải kia, sẽ có tâm tình gì đây!"

"A!" Tả Quang Thù bỗng nhiên phát ra một tiếng quái dị, sắc mặt thay đổi.

Y không nói thêm câu nào, và một cái đã lao ra khỏi phòng, chỉ trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng đâu.

Chỉ để vị Khương đại ca – người mới vừa đem y càn quét hết Sơn Hải Cảnh lưu lại một mình trong phòng...

Sững sờ.

"Hả?"

1426 chữ