← Quay lại trang sách

Chương 2460 Đứng thứ 5 trong số những người đã từng thấy (1)

Chuyện này ngươi phải hỏi Khương đại ca có phiền hay không rồi? Tả Quang Thù rất ôn hòa nói: "Thời gian của huynh ấy rất quý, một lát nữa, gia gia của ta còn phải giảng một khóa tu hành cho huynh ấy.

Hoài quốc công tự mình dạy Khương Vọng tu hành Chuyện này thể hiện mối quan hệ không giống bình thường.

Mặc dù mối giao tình giữa Khương Vọng và Tả Quang Thù đã chẳng cần nghiệm chứng nữa, nhưng mà Tả Quang Thù há lại có thể sánh bằng Hoài quốc công sao?

Ánh mắt Dạ Lan Nhi hơi đổi, chỉ cười mỉm nhìn Khương Vọng: "Khương công tử có bằng lòng hay không?" Khương Vọng vốn đã đứng dậy, lúc này lại ngồi xuống, hơi bất đắc dĩ nói: "Tâm sự mà thôi, ta bây giờ còn có thể nhảy cửa sổ hay sao?"

Cho nên mọi người đều cười.

Khương Vọng đã đồng ý, Khuất Thuấn Hoa tất nhiên càng sẽ không để ý, thoải mái kéo Tả Quang Thù đi.

Hai người vừa mới mất đi một người bạn chung, hai bàn tay nắm chặt lại càng có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương rõ hơn.

Xuất thân, thiên phú, tài năng, mọi thứ của bọn họ đều tương hợp... Tình đầu ý hợp, cũng cùng chung chí hướng, đúng là duyên phận hiếm có trong thiên hạ.

Đội tiểu tình nhân vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.

"Chàng còn sợ nàng ấy ăn mất Khương đại ca của chàng sao?"

"Ừ? Tả Quang Thù đàng hoàng gật đầu: "Nàng ta có cảnh giới Thần Lâm, Khương đại ca đánh không lại nàng ta."Người ta chỉ là hỏi vài vấn đề, có liên quan gì đến chuyện đánh thắng hay không đâu chứ?"

Tả Quang Thù rất chân thành nói: "Ta cảm thấy, hai người bọn họ ngốc ngốc ở chung một phòng, Khương đại ca lại rất thích đánh nhau..."

"Chàng nói cái gì đó!" Khuất Thuấn Hoa tức giận đánh y một cái.

"Có sao nói vậy?" Tả Quang Thù không hiểu nói: "Khương đại ca thật sự rất thích đánh nhau, ta không lừa nàng. Bên trong Sơn Hải Cảnh, có thể đánh ngang sức với Đấu Chiêu.

"Vậy sao, vậy thì"

"Nàng làm sao vậy?" Tả Quang Thù nhìn nàng.

Khuất Thuấn Hoa lại chỉ dùng ánh mắt thâm tình nhìn lại: "Thật tốt"

Tả Quang Thù không chống đỡ được, ánh mắt trốn tránh: "Sao vậy, sao lại đột nhiên..."

"Chàng bảo vệ Khương đại ca của chàng như vậy, thật tốt. Giọng Khuất Thuấn Hoa càng nói càng lại gần: "Ta nghĩ rằng, nếu sau này, chàng cũng bảo vệ ta như vậy, thì thật tốt.

Tả Quang Thù mặc dù hơi mất tự nhiên một chút, nhưng mà vẫn rất kiên quyết "ừ" một tiếng.

Trên mặt lập tức liền cảm nhận được một loại mềm mại, còn có hơi thở như lan.

Đầu óc trống rỗng.

Giống như có một dòng điện chạy từ bàn chân, lan khắp toàn thân, có chút yếu mềm, có chút tê dại... Còn ոս hôn kia đã kết thúc.

"Đi thôi đi thôi, chúng ta đến phía trước đợi.

Tả Quang Thù để mặc nàng nắm lấy tay mình, ngốc ngốc chạy chậm theo. Chỉ cảm thấy đại não rất nặng, nhưng mà cơ thể lại rất bay bổng.

"Lúc nãy Sở Dục Chi nói lung tung với ngươi, vì sao ngươi lại không tức giận?"

Trên lầu, Dạ Lan Nhi dùng một vấn đề như thế để mở màn: "Ngươi cũng không phải là con cháu thế gia, truyền nhân danh môn. Ngươi cũng rất nỗ lực mới đi đến hiện tại... Những chuyện... mà ngươi đã trải qua ở Tề quốc, nếu đổi lại là y, chưa chắc đã sống đến bây giờ. Y thật sự không nên nói chuyện ngả ngớn như vậy"

Nàng ta thật sự là mỹ nhân khó tìm trong thiên hạ.

Ngũ quan dung mạo chẳng cần phải bàn cãi, chẳng qua chỉ ngồi ở đó, dùng một loại ánh mắt hiểu rõ nhìn ngươi. Bất luận là ai cũng đều rất khó tránh được sự dịu dàng như nước kia.

Khương Vọng chỉ cười nói: "Dạ cô nương hình như có chút hiểu ta Hắn hoàn toàn hiểu rõ, cái gì mới là địch ý chân chính. Sở Dục Chi làm người thẳng thắn, qua chuyện này có thể nhìn ra được. Những lời vừa nãy trong bữa tiệc, đều chỉ là nhấn mạnh khốn cảnh hiện tại của Sở quốc.

Hơn nữa, Sở Dục Chi luôn ở Sở quốc, không hiểu rõ hắn, cũng là chuyện bình thường. Hắn hoàn toàn không cho rằng đó là mạo phạm.

Ngược lại, hắn rất bội phục sự kiên trì của Sở Dục Chi.

Gặp khó khăn ở Sơn Hải Cảnh, dưới tình huống thần hồn không được bù đắp, vẫn còn có thể kiên trì đi trên con đường gian nan kia... Kiên trì chưa chắc có thể có kết quả tốt, nhưng mà có thể đi đến tương lai xa nhất, thì nhất định phải có sự kiên trì hiếm thấy nào đó.

Ở một mức độ nào đó mà nói, bọn họ là cùng một loại người.

Cho nên hắn hoàn toàn có thể hiểu được Sở Dục Chi.

So sánh mà nói... Dạ Lan Nhi lúc này, thể hiện sự hiểu biết khác thường về hắn.

Chuyện này không khiến cho hắn mơ màng, mà chỉ khiến cho lòng hắn sinh ra cảnh giác.

Hai người cùng xuất hiện, cũng chỉ dừng lại ở việc cùng là bạn của Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa, hắn thật sự không nghĩ ra, đối phương vì sao phải hiểu hắn.

Trọng Huyền Béo đã từng nói..."Phàm là những vẫn đề huynh nhất thời không thể hiểu được, thì nó nhất định có vấn đề. Gặp phải, đừng ngại trước tiên để cho nó nguội lạnh một chút, đừng vội vàng ứng phó.

Khương Vọng cười đến mức vân đạm phong khinh, cười đến mức lễ độ mà xa cách.

Cười đến mức khiến Dạ Lan Nhi...

Hơi hơi ngoài ý muốn.

Trên đời không có ai là người đẹp mà lại không biết.

Phàm là những người sinh ra tuyệt diễm, từ khi có thể bắt đầu ghi nhớ, liền sẽ có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, sẽ nhấn mạnh ngươi "đẹp".

Hơn nữa còn là tuyệt đỉnh mỹ nhân giống như Dạ Lan Nhi.

Thứ mà nàng ta quen thuộc là sự truy đuổi, sự tham luyến, muốn ngừng mà không được, là những thứ... yêu thích và khắc chế, càn rỡ và khẩn cầu kia... Không quen lắm với loại cảm giác xa cách này.

Nàng ta ngược lại càng ngồi đoan trang hơn.

Dụng cụ Hoàng Lương Đài, tất nhiên đều đứng đầu.

Ghế tựa mà bọn họ ngồi dùng bữa, thật ra cũng không phải làm bằng gỗ, mà là dùng Châu Hoa Đồng tạo thành. Loại đồng này nhẹ nhàng mềm mại, mỹ quan hào phóng, vốn là một loại chất liệu để chế tạo chiến xa. Sau này loại chiến xa này bị thời đại đào thải, phát minh ra loại chiến xa mới rồi, loại chất liệu này cũng bị thay thế. Châu Hoa Đồng từ đó mất đi thị trường. Sau đó có người dùng nó chế tạo thành bàn ghế chăn màn gối đệm, ấy vậy mà rất được hoan nghênh.

Bởi vì liên quan đến mạch khoáng khô kiệt, cho nên số lượng rất ít, ở Sở quốc là một loại tượng trưng cho thân phận.