Chương 2461 Đứng thứ 5 trong số những người đã từng thấy (2)
Lúc này Dạ Lan Nhi xếp tay ngồi ngay ngắn, tư thái hoàn mỹ căn bản không cần cố ý bày vẻ, mặt mũi tóc tai, vớ lưới mép váy. Không thứ gì không phải phong cảnh, không chỗ nào không khiến người động lòng.
"Ai có thể nhịn được sự hiếu kỳ đối với người đứng đầu Hoàng Hà chứ?" Dạ Lan Nhi dùng một loại ngữ khí vừa thưởng thức lại vừa mất tự nhiên nói: "Các nước trong thiên hạ, mười mấy năm qua, cũng chỉ có được mấy người như thế"
"Nội Phủ trường, Ngoại Lâu trường, ba mươi tuổi trở xuống không hạn chế trường, cuộc này so với cuộc kia càng quan trọng hơn. Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân không được đứng đầu kia, ai cũng mạnh hơn so với ta, so với Thái Ngu chân nhân, ta lại càng chỉ là ánh sáng đom đóm... Đó mới là những người đứng đầu Hoàng Hà đáng được nghiên cứu. Khương Vọng lắc đầu, hỏi thẳng: "Dạ cô nương có vấn đề gì muốn hỏi ta sao?"
Câu hỏi này cũng có chút ý tứ thúc giục.
Cho dù Dạ Lan Nhi không có ý gì với hắn thì cũng không vui lắm với loại thái độ xa cách này của hắn.
Ngược lại giống như chuyện nói chuyện với đệ nhất mỹ nhân Đại Sở, khiến hắn ủy khuất vậy!
Trong lòng hơi buồn bực, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Ngươi vội lắm sao? Ngươi đang... sợ cái gì?"
Nụ cười này, giống như hoa sen nở trên mặt nước, giống như ánh trăng treo trên ngọn liễu.
Thật là kinh tâm động phách không nói nên lời.
"Ta quả thật rất vội. Khương Vọng đàng hoàng gật đầu: "Trong tu hành có chút nghi hoặc, ta nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, còn phải đi về thỉnh giáo.
Tốt lắm.
Trước đó mới nói đến một Sở Dục Chi, sau lại nhân vật thiên tài đến từ Tề quốc này lại lên cơn ngốc nghếch gì đây.
Tình cảm là tu luyện!
Ngồi bên cạnh đệ nhất mỹ nhân Đại Sở, lúc ngẩn người, vậy mà lại đang nghĩ đến chuyện tu luyện!
Ngươi có bình thường không?
Cố nén vấn đề này trong lòng. Dạ Lan Nhi dùng một loại tư thái lơ đãng, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán, giọng nói mềm mại, chậm rãi nói: "Thái Dần Hạ quốc kia, sau khi ra khỏi Sơn Hải Cảnh, liền suốt đêm chạy về Hạ quốc rồi. Chắc là bởi vì... ngươi để lại cho hắn ta ấn tượng khắc rất sâu.
"Vậy sao?" Khương Vọng mặt không đổi hỏi.
Chân ngôn của Tề Võ đế, quả thực diệu không thể tả. Chỗ tốt của việc đọc sách, người đọc đều biết.
Dạ Lan Nhi mất tự nhiên cười cười: "Hắn ta chạy trốn giống như sợ bị người khác chặn giết. Ngoại trừ ngươi, ta không nghĩ ra còn ai có động cơ này"
"Ôi. Tề quốc và Hạ quốc đúng là có chút mâu thuẫn, chúng ta ở Sơn Hải Cảnh cũng quả thật có xảy ra một ít chuyện..." Khương Vọng nói đến đây, hỏi ngược lại: "Dạ cô nương và hắn ta có giao tình cố tri sao?"
Dạ Lan Nhi giống như vô ý nói: "Cho dù trước đó có, thì giữa ngươi và hắn ta, ai cũng biết nên chọn như thế nào..."
Nàng ta nhìn đôi mắt bình tĩnh của Khương Vọng, che miệng cười: "Đương nhiên, ta và Thái Dần không quen. Chỉ là trùng hợp biết được, có người chặn hắn ta lại giữa đường, hai người hàn huyên rất lâu. Nàng hơi giương cằm lên, hiện ra đường cong nơi cổ tuyệt đẹp, cười hỏi: "Ngươi có hiếu kỳ hay không?" "Ta không hiếu kỳ. Khương Vọng cười nhẹ: "Đơn giản là Dịch Thắng Phong của Nam Đấu Điện Ngoại trừ những thứ khác không nhắc đến, loại cảm giác nắm chắc thế cục này rất tốt, chẳng trách Trọng Huyền Béo lại luôn có thể vui mừng như vậy.
Nụ cười của Dạ Lan Nhi biến mất, bởi vì trong tin tình báo của nàng ta, Khương Thanh Dương không mấy mưu lược, hơi kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi biết được?"
"Ta chỉ là hiểu rất rõ Dịch Thắng Phong mà thôi. Khương Vọng lạnh nhạt nói.
Hắn không có hảo cảm hay ác cảm gì đối với vị đệ nhất mỹ nhân Đại Sở này, chỉ là không thích tư thái làm bộ làm tịch này của nàng ta lắm.
Theo logic của Trọng Huyền Béo, cho thấy bên trong có bẫy.
Hắn không muốn sập bẫy, cũng không muốn đấu trí đấu dũng, cho nên nói thẳng: "Dạ cô nương nếu như không còn chuyện gì khác, ta đây liền đi trước.
"Khương công tử thật sự gấp gáp như vậy sao?" Dạ Lan Nhi hỏi.
Mỹ nhân tuyệt thế này, trong đôi mắt đẹp của nàng ta vậy mà hiện lên chút sầu não, ai oán như thể 'lang tâm như sắt, thiếp thân tội gì, khiến lòng người khó chịu.
Khương Vọng không chút lưu luyến đứng dậy: "Con đường tu hành còn xa, không dám chậm trễ ngày nào?
Bộp!
Đột nhiên có một bàn tay đặt trên vai hắn, bàn tay này mềm mại như không xương, hoàn mỹ không tì vết.
Lại mang theo một luồng sức mạnh tràn trề khó chống cự, trong nháy mắt phá vỡ ý chí và bản năng phòng hộ, ép hắn ngồi lại xuống ghế!
Tay phải Dạ Lan Nhi ấn lên vai trái Khương Vọng, người hơi cúi xuống, khe ngực mơ hồ, mùi hương lan tỏa.
Dùng một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống, nhìn hắn: "Ta vốn là có chút chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, lúc này quên hết rồi! Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi..."
Nàng ta nhả từng chữ nói: "Lão nương không đẹp sao?" "Ngươi bình tĩnh một chút.
Dùng Thần Lâm đối phó Ngoại Lâu, Dạ Lan Nhi còn chơi đánh lén. Khương Vọng căn bản không kịp phản ứng, cũng đã dính sát vào trên ghế ngồi, đành phải bất đắc dĩ nói: "Ngươi là bạn tốt của Thuấn Hoa, Thuấn Hoa và Quang Thù là người một nhà, chúng ta còn cùng nhau ăn mấy bữa cơm... Không có chuyện gì là không thể nói!
Chi bằng ngươi ngồi lại đi, chúng ta từ từ nói"
Dạ Lan Nhi đưa tay nắm lấy cằm hắn: "Trả lời vấn đề!"
Tình thế mạnh hơn người, Khương Vọng đành phải nói đúng sự thật: "Rất xinh đẹp"
"Đẹp thật không?"
Khương Vọng chần chờ một chút.
Dạ Lan Nhi tăng lực bàn tay: "Hửm?"
"Đứng top 5 trong số những người ta đã từng gặp!"
Ai ai cũng đều biết, top 5 là đứng thứ 5.
Có ai nhìn thấy nàng ta, mà không nói nàng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đâu?
Dạ Lan Nhi vốn muốn thuận thế hỏi tiếp..."Vậy thì sao ngươi lại dám bày ra dáng vẻ kinh nhi viễn chi với lão nương đây hả?"
Nhưng câu này vậy mà lại không thể hỏi tiếp.
Nhất thời trên mặt nàng ta chứa đủ loại tâm tình, giận không kìm được, khuôn mặt tuyệt mỹ dựa gần vào: "Rốt cuộc đứng thứ mấy? Người nhìn kỹ lại xem!"
Bùm!
Đúng lúc này, trong cơ thể Khương Vọng truyền đến tiếng vang kịch liệt, giống như sông biển chảy ngược, giống như ngân hà dâng lên.
Đó là sức mạnh siêu phàm bành trướng đáng sợ trong nháy mắt!
Hắn dưới sự che đậy của Họa Đấu ấn, trước mặt Dạ Lan Nhi, hoàn thành việc điều động đạo nguyên, hội tụ khí huyết và thần hồn.
Trong ngực, năm nguồn sáng nóng bỏng tuần tự được thắp sáng lên.
Một luồng kiếm khí cực kỳ sắc bén bừng bừng phát lên, thẳng đến mi tâm, khiến cho Dạ Lan Nhi cũng không nhịn được mà lùi về phía sau theo ban năng.
Rầm!
Ghế ngồi ngã xuống đất.
Khương tước gia đã tiêu sái xoay người, nhảy ra ngoài cửa sổ.