Chương 2462 Người thích ngươi nhất thiên hạ (1)
Phịch!
Kẻ họ Khương nào đó trực tiếp nhảy ra khỏi cửa viện, rơi xuống bên cạnh đôi tiểu tình nhân đang tình nùng ý mật chàng một câu ta một câu thầm thì nói nhỏ.
Nhưng lại dọa cho hai người đó nhảy dựng lên.
Tả Quang Thù nhìn Khương Vọng một chút, lại quay đầu nhìn Dạ Lan Nhi đang dựa bên cửa sổ nơi lầu xa nhìn xuống...
"Tâm sự thôi mà, ta bây giờ còn có thể nhảy cửa sổ hay sao?"
Giọng Khương đại ca vẫn còn vang vọng bên tai.
Sao mà nhảy thật vậy chứ?
"Khương đại ca, huynh đây là..."
Khương Vọng làm như không có việc gì phủi tay: "Không có chuyện gì, chỉ tùy tiện luận bàn một chút thôi. Đi, về nhà"
Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa liếc nhau một cái.
Trong ánh mắt giao nhau, đã truyền nhau một hồi cảm khái.
"Nàng xem ta nói không sai đi!"
"Khương đại ca thật đúng là một nhân vật cực kỳ đặc biệt!"
Bất kể nói thế nào, bữa tiệc cũng đã kết thúc.
Ngay bên ngoài Kiến Ngã Lâu, đôi tiểu tình nhân lưu luyến không rời.
"Tạm biệt.
"Hẹn gặp lại"
"Ngày mai gặp"
Tạm biệt cũng phải nói dăm ba vòng.
Tay đã buông ra.
Ánh mắt vẫn còn lưu luyến.
Không hổ là công khanh mấy đời, danh môn đỉnh cấp, còn trẻ như vậy, liền hiểu được trọng lượng của ánh mắt!
Khương Vọng đưa tay kéo lấy cổ áo của Tả Quang Thù, sải bước túm y ra ngoài: "Còn muốn đi hay không hả?" Khuất Thuấn Hoa liền đứng ở ngoài cửa viện nhỏ, giống như thần nữ trang nhã lộng lẫy, nhìn Tả Quang Thù, có một loại xinh đẹp lạ thường. Nàng nâng tay sát bên mặt, ngón tay nhỏ nhắn giống như tai thỏ trắng nhẹ nhàng vẫy vẫy, coi như tạm biệt.
Tả Quang Thù ngược lại bị kéo ra ngoài, vẫn còn đang nhìn Khuất Thuấn Hoa ngây ngô cười không ngớt, dùng sức vẫy tay đáp lại.
Mãi cho đến khi hai người một áo xanh, một áo lam trước sau đi mất, Khuất Thuấn Hoa mới xoay người lại, bước nhỏ nhanh nhẹn, đi về phía Kiến Ngã Lâu.
Gió thổi mây, mỹ nhân đứng cạnh mỹ nhân.
"Lúc nãy các ngươi ở trên lầu đã xảy ra chuyện gì?" Khuất Thuấn Hoa cười hỏi: "Sao mà lại ra tay rồi?"
Giọng Dạ Lan Nhi nói như nghiến răng ken két: "Hắn nói tướng mạo của ta, trong số những mỹ nhân mà hắn đã từng gặp qua, chỉ có thể xếp thứ năm!"
Khuất Thuấn Hoa nhớ đến những lời Khương đại ca đã từng nói, hắn vô cùng tán thành ánh mắt của Tả Quang Thù...
Không khỏi mừng thầm trong lòng.
Trên mặt lại dối trá nói: "Ai nha, loại chuyện như mắt thẩm mỹ này, rất cá nhân. Khương đại ca mặc dù dương danh thiên hạ, kiến thức rộng rãi, cũng chưa chắc đã có thẩm mỹ cao. Không chuẩn đâu, không chuẩn đâu... Chuyện đó..." Nàng khẽ đảo đôi mắt đẹp, cố gắng không chút để ý hỏi han: "Huynh ấy có nói ai xếp thứ hai thứ ba thứ tư không?"
Dạ Lan Nhi liếc bạn thân chốn khuê phòng này của mình một cái, cười lạnh: "Ta cũng muốn biết, chi bằng ngươi đi hỏi?"
Giống như chủ đề lúc các nam nhân ở cùng nhau là nữ nhân.
Thì chủ đề lúc nữ nhân ở cùng nhau, cũng là nam nhân.
Dù sao thì trên thế giới này, một nửa là nam nhân, một nửa là nữ nhân.
Sau khi bị ném ra khỏi Hoàng Lương Đài, ấn vào trong xe ngựa, Tả Quang Thù vẫn còn ngốc nghếch cười ngây ngô.
Đang là một thiếu niên tuấn mỹ xuất sắc, tới Hoàng Lương Đài một chuyến, liền biến thành một kẻ đần.
Khương Vọng ngồi nghiêm chỉnh, vốn dĩ muốn yên tĩnh tu luyện một chút, nhưng không nhịn được liếc y một cái.
Sau đó lại liếc y thêm một cái.
Rốt cuộc vẫn mở miệng nói: "Ta nói, hai ngươi tiến triển thật là nhanh!"
Tả Quang Thù phục hồi tinh thần, bên tai xoạch một cái liền đỏ lên: "Á... Huynh thấy rồi sao?"
Khương Vọng mặt lộ vẻ khó hiểu: ".. Ta thấy gì rồi?"
"Ầy, không có gì" Tả Quang Thù thở phào nhẹ nhõm, dựa vào trên nệm lót, lại cười ngây ngốc. Nhìn cái dáng vẻ vui tươi hớn hở này của y, Khương Vọng chỉ cảm thấy trên người chẳng nơi nào thoải mái, lại hỏi: "Đúng rồi, đệ đã hỏi thăm Ngũ Lăng và Cách Phỉ thế nào hay chưa?"
"À, trước đó ta đã cho người đi thăm dò rồi? Tả Quang Thù không để ý lắm nói: "Đã trở về Việt quốc rồi.
Xem ra việc trong Sơn Hải Cảnh bị hóa thành túi da, cũng không phải chết thật, giống như Đấu Chiêu cũng không thật sự bị cụt tay.
Khương Vọng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Tu luyện thôi. Hắn nghĩ.
Xe ngựa lộc cộc, bên ngoài xe thỉnh thoảng vọng vào vài tiếng ồn ào náo động.
Tả Quang Thù có chút xao động triền miên, có chút bất an.
"Khương đại ca" Y nói chậm rãi, dùng ánh mắt không tốt lắm nhưng lại rất mong đợi, nhìn Khương Vọng, nhăn nhăn nhó nhó hỏi han: "Huynh... Đã từng cái kia chưa?"
Khương Vọng không khỏi hơi hơi chột dạ.
"Hừ hừ"
Dáng vẻ bí hiểm.
Ánh mắt Tả Quang Thù sáng lên: "Cảm giác sao?"
"Chuyện này..." Khương Vọng mím mím môi: "Không tiện nói lắm.
Tả Quang Thù chẳng còn chút lễ nghi quý tộc nào nữa, cởi giày ra, ngồi chồm hỗm trên chỗ của mình. Ánh mắt ngập tràn tò mò: "Nói điểm quan trọng thôi.
Trước kia tại sao lại không hề cảm thấy đứa nhỏ ngốc này lại khiến cho người ta ngại như vậy chứ?
Khương Vọng miễn cưỡng duy trì thể diện của đại ca: "Đệ không biết đó thôi, năm đó ở Lâm Tri, cái gì mà tứ đại danh quán, cái gì mà... Quên đi, đệ còn nhỏ, nói với đệ những thứ này không thích hợp.
"Ai nha, nói một chút thôi!" Tả Quang Thù đến gần hơn: "Hôn môi một chút thì có gì khó nói?"
Mắt trái của y là thèm khát ham học, mắt phải là trông mòn con mắt.
Vô cùng nóng lòng nói: "Nói ở đây, trời biết đất biết, huynh biết ta biết.
Khương Vọng nhìn y: "Lúc nãy, ở dưới lầu hai người các ngươi hôn môi?"
Tả Quang Thù thoáng cái ngồi thẳng dậy.
Lúc lâu mới nói: "Hôn... má..." Y cảm thấy hơi chóng mặt.
"Quang Thù à? Khương Vọng rất nghiêm nghị, vô cùng đau đớn nhìn y: "Trước kia đệ không như vậy. Trước kia đệ rất yêu tu hành!"
Tả Quang Thù có hơi xấu hổ cúi đầu.
Nhưng rất nhanh lại dũng cảm ngẩng đầu lên, kiên quyết đối mắt với Khương Vọng: "Lúc ta ở trong Sơn Hải Cảnh... Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc, đều rất nhớ Khuất Thuấn Hoa "Trước kia ta cảm thấy việc giành được danh hiệu đệ nhất thiên hạ là quan trọng nhất"
"Sau đó lại cảm thấy, mang lại vinh quang cho Tả thị là quan trọng nhất.
"Nhưng mà ngay lúc nãy... Lúc nàng hôn má ta. Trong đầu ta trống rỗng, không nghĩ ra gì cả, không nhớ gì cả.
Sau đó đột nhiên cảm thấy..."
Tả Quang Thù hơi mất tự nhiên, lại rất nghiêm túc nói: "Những... thứ kia đều rất quan trọng, nhưng mà cũng không phải là thứ quan trọng nhất"
Y nhìn Khương Vọng: "Thích Khuất Thuất Hoa nhất thiên hạ, mới là quan trọng nhất!"
Khương Vọng thầm thở dài một hơi.
Hắn cảm thấy cô đơn.
Trên con đường vô địch thiên hạ, đã mất đi một kẻ rượt đuổi thiên phú trác tuyệt.
Một cao thủ chân chính, trong lòng không thể chứa đồng thời hai chuyện.
Tiểu Quang Thù hồ đồ quá!
Hồng nhan ơi hồng nhan, họa thủy ơi họa thủy.
Tự trấn an như thế, trấn an...
Soạt!
Một cái đầu đá va vào trán Tả Quang Thù.
Khương tước gia rốt cuộc không nhịn được gầm lên: "Đệ nói với ta làm gì? Ta là Khuất Thuấn Hoa sao!? Im đi cho ta, sau này tự đi mà nói với Khuất Thuấn Hoa!"
Tả Quang Thù vuốt trán, không hiểu mình rốt cuộc đã nói sai cái gì, ủy khuất rụt người về.
Nhưng vuốt vuốt một hồi, tay liền trượt đến trên mặt, nhớ đến chỗ này là chỗ mà Khuất Thuấn Hoa đã từng hôn, nhất thời cười ngốc...
Trong xe ngựa yên tĩnh trở lại, bên ngoài xe ngựa vẫn ồn ào náo động.
Khương Vọng ngồi ngay ngắn, nắm bắt thời gian tu hành. Nhưng khóe miệng lại không tự chủ lại cong lên.
Thiên hạ đệ nhất, không bằng thích Khuất Thuấn Hoa đệ nhất thiên hạ.
Thật tốt.