Chương 2504 Yêu Cầu Quá Đáng (2)
Trong loại cảm giác mạnh mẽ nắm giữ được tất cả mọi thứ, Tiêu Thứ kìm lòng không đặng bay lên không, vượt qua đỉnh đầu của tất cả mọi người đang vây xem, vượt qua mái hiên, vượt qua cả Trương Tuần và Mặc Kinh Vũ... vượt qua cả hai vị Thần Lâm như vậy.
Trên chỗ cao còn có chỗ cao hơn.
Hắn ta lơ lửng bay hướng lên trên trời cao, cả người như tắm trong thần quang.
Lúc này, tất cả lực lượng trong cơ thể của hắn ta đều sôi trào!
Đạo nguyên toàn thân như đang bốc cháy!
Huyết dịch trong cơ thể như đang gầm thét!
Bắp thịt của hắn ta đang rung động, xương cốt của hắn ta đang nổ vang.
Một sự thay đổi liên quan đến bản chất của sinh mạng, đang dần dần phát sinh!
Tất cả mọi người ở nơi này đều có thể cảm nhận được, Tất cả mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được sự run rẩy không che giấu giữa trời và đất, sự thần phục của nguyên lực, phản ứng của quy tắc, phương trời và đất này sắp chào đón một vị thần mới giáng lẦm!
Nhưng sắc mặt của Tiêu Thứ bỗng nhiên biến đổi, Ở ngay trong thời khắc vô cùng huy hoàng này!
Trong nháy mắt, trên mặt hắn ta tất cả đều là biểu tình không dám tin, tiếp đó là sự thống khổ! Oán hận! Không cam lòng! Sợ hãi! Giãy giụa! Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Các cảm xúc cực đoan tới quá nhanh nhưng cũng đi quá nhanh.
Gương mặt của hắn ta giống hệt như một tấm giẻ nhăn nhúm đã được vuốt thẳng lại.
Sự run rẩy trong thiên địa dừng lại.
Huyết dịch cuồn cuộn chảy cũng dừng lại.
Đạo nguyên thiêu đốt trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Điều gì sẽ xảy ra khi ngọn lửa đang cháy được một nửa nhưng củi lại bị rút ra?
Chim đang bay được nửa đường, nhưng cánh lại bị cắt đứt thì sẽ thế nào?
Thần quang trong mắt hắn ta trở nên ảm đạm.
Khí thế của hắn ta như tiết hết ra ngoài!
Hắn ta giống như một con chim bị gãy cánh, rơi xuống từ trên trời cao!
Bốn tòa Tinh Quang Thánh Lâu trên tinh khung xa xôi kia, từng tòa từng tòa bị dập tắt. Giống như có một sự tồn tại vĩ đại nào đó trong bóng tối kia, đang thổi tắt ngọn đèn hy vọng thuộc về Tiêu Thứ hắn ta!
Hắn ta nặng nề ngã xuống đất, xương cốt phát ra tiếng gãy lìa vô cùng rõ ràng.
"Phốc!"
Đầu của hắn ta nện ở trên nền gạch, bắn ra rồi lại đập trở về, cuối cùng vô lực ghé trên mặt đất, trong miệng máu tươi không ngừng trào ra.
Rất nhanh ngay dưới đầu của hắn ta đã chảy ra một vũng máu tươi...
Cuộc hành trình Thần Lâm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đã thất bại!
Từ sự tồn tại chói mắt thần nhi minh chi, đến một kẻ thua cuộc nằm cuộn tròn trong vũng máu.
Hắn ta chỉ dùng thời gian có một hơi thở.
Thiên đường và địa ngục chỉ trong nháy mắt.
"A.."
Mọi người phát ra một tiếng vang không biết là bừng tỉnh hay là tiếc hận... Nhưng cho dù là cái gì thì cũng không thể ảnh hưởng đến kết cục được.
Khương Vọng ngồi ở bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn một màn này, có chút không kịp phản ứng lại.
Dưới tình huống bị công khai bại lộ hành tung, hắn vẫn dám cùng Chúc Duy Ngã lẻn về thành Bất Thục, ẩn núp ở bên trong Tù Lâu, đợi đến gần bốn mươi ngày, chính là vì muốn làm chứng cho một sự kỳ tích sẽ xảy ra. Từ không thể hiểu nổi đến thán phục và ngưỡng mộ.
Ngay vào lúc hắn cho rằng tất cả sẽ thuận lý thành chương, một ngôi sao khác sắp chiếu sáng trên bầu trời thì...
Tiêu Thứ rơi xuống.
Nhìn từ đầu đến giờ, Khương Vô Khí Thần Lâm, Vương Trường Cát Thần Lâm, Đấu Chiêu Thần Lâm, Chung Ly Viêm Thần lâm, Chúc Duy Ngã Thần Lâm...
Nhắc tới Thần Lâm tựa hồ là một chuyện rất dễ dàng.
Nhưng mà những người mà hắn đã tiếp xúc kia, đều là những thiên tài đứng ở cấp bậc cao nhất trong thiên hạ này.
Thế gian vốn có sự chênh lệch Cuối cùng kỳ tích cũng không thể xảy ra.
Khương Vọng không khỏi, cảm thấy tiếc nuối.
Trên bầu trời mênh mông bỗng truyền tới một tiếng ưng kêu, đánh thức tất cả những người đang sững sờ quan sát.
Giống như là một cục đá khuấy loạn mặt nước.
Toàn bộ thành Bất Thục, lập tức lâm vào sự huyên náo ẩm ĩ, tất cả mọi người đều vô cùng kích động thảo luận chuyện này, thảo luận về cái kết quả này.
Mà trên trời cao trong suốt kéo dài vạn dặm kia, lông vũ sắc bén đã phá vỡ màn mây, con chim ưng to lớn lông vũ như lưỡi đao kia, đã vỗ cánh bay xa.
Mà Mặc Kinh Vũ ngồi trên lưng con ưng đó, cũng không nhìn thêm Tiêu Thứ nằm trên mặt đất một chút nào.
Trên mặt đất mọi người tranh luận, ồn ào la hét, nói cái tên Tiêu Thứ tìm chết này đã làm lãng phí một bảo dược như Lục Thức Đan rồi, hay là nói bốn mươi ngày quả là một lựa chọn quá mức cuồng vọng, rồi nói đến việc giá hắn ta đáp ứng điều kiện của Ung quốc thì tốt rồi...
Mọi người xóa bỏ tâm tình kích động của chính mình, có người rời thành về phủ, có người chuẩn bị đi sòng bạc muốn đánh vài ba ván... cuối cùng tất cả đều tản đi.
Đây không phải là câu chuyện của bọn họ, bọn họ chỉ là người chứng kiến được trận "sự cố" này mà thôi.
Không có ai thèm để ý đến người nằm trong vũng máu kia nữa. Hắn ta vẫn còn đang thoi thóp, nhưng so với chết rồi cũng không có gì khác nhau.
Tinh Lâu toàn diệt, ngũ tạng bể tan tành, thần hồn tắt ngóm... Vốn là chỉ còn có thể chờ chết.
Nhưng mà tại sao hắn ta vẫn chưa chịu chết cơ chứ?
Hắn ta cuộn tròn ở trong vũng máu, giống hệt như một con nhuyễn trùng to lớn, nhưng mà vẫn còn đang hô hấp.
Đã là một bại đồ, đã thua mất cả đời.
Thì tại sao còn đang giãy giụa?
Một thứ khiến cái chết trở nên thống khổ.
Không có ai quan tâm.
Không.
Hoặc là vẫn có người còn quan tâm.
Một người đầu đội đấu bồng, thân khoác áo gai, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Bước chân bước vào không trung, bước qua mấy cái nhai khu (1), hạ xuống bên cạnh Tiêu Thứ đã ngã xuống đất kia, nửa ngồi xổm xuống.
(1) Giống như ngã tư Đưa tay đè trên vị trí ngực của Tiêu Thứ, phí công độ đạo nguyên cho hắn ta được tính mạng của Tiêu Thứ.
—— dĩ nhiên cái này không thể cứu Nhưng mà nói thế nào thì động tác trào máu của Tiêu Thứ cũng đã dừng lại, sự thống khổ trước khi chết đi của hắn ta cũng đã biến mất đi được chút ít.
Hắn ta nhìn người ngụy trang vụng về đứng trước mặt mình toét miệng cười.