← Quay lại trang sách

Chương 2505 Yêu Cầu Quá Đáng (3)

Ánh mắt của Tiêu Thứ rất thâm thúy.

Viền môi của hắn ta rất bạc tình.

Hắn ta bẩm sinh đã có một gương mặt lạnh lùng.

Nhưng hình như hắn ta rất thích cười.

Hắn ta lại khạc ra một búng máu rồi cười nói: "Ngồi luận đạo không được rồi, xem ra chỉ có thể nằm mà luận đạo thôi"

Khương Vọng nhìn người ở trước mặt này, có một loại tâm tình rất khó để miêu tả.

Cũng không đến nỗi đau thương, trước đây giữa hắn ta và Tiêu Thứ cũng không tồn tại giao tình gì, cũng rất khó nói hắn có bao nhiêu thống khổ. Nhưng mà sự bi thương giữa những người cùng cảnh, thì có. Sự vô lực khi đồng cảm sâu sắc, là có.

Việc hắn hiện thân lúc này là một chuyện không hề lý trí.

Nhưng khi hắn từ bệ cửa sổ được khắc bằng ngọc trên lầu cao kia nhìn xuống, nhìn thấy người này đang ở thời khắc cuối cùng giãy giụa trong vũng máu, nhìn những ánh mắt của tất cả mọi người đã từng tụ tập trên thân người này, trong chớp mắt như mây khói tản đi...

Hắn kìm lòng không đặng phi thân xuống.

Hắn biết mình cũng không thể làm được điều gì cả.

Nhưng hắn nghĩ một người thống khổ như vậy nhưng vẫn không chịu rời đi, thì nhất định phải có lý do để cực khổ như vậy chứ?

Cứ thế giãy giụa ở nơi này, vẫn luôn giãy giụa đến lúc này.

Ít nhất thì, cũng nên có người lắng nghe một chút, cuối cùng hắn ta muốn nói gì.

Chắc chắn có một người như vậy tồn tại.

Khương Vọng nguyện ý trở thành người kia.

"Đáng tiếc bàn không được mấy câu. Khương Vọng nhẹ giọng nói.

"Đủ rồi. Ta còn cầu thêm cái gì cơ chứ?" Thanh âm của Tiêu Thứ đã rất yếu ớt, nhưng hắn ta vẫn chống đỡ hỏi: "Đạo hữu, ngươi cảm thấy ta là một người ngu xuẩn sao?"

Khương Vọng thành khẩn nói: "Bất kỳ một người nào chỉ cần chứng kiến được bốn mươi ngày này, đều sẽ không thể nói ra hai từ ngu xuẩn được.

"Ha ha.." Tiêu Thứ khó khăn cười hai tiếng, lại hỏi: "Vậy ngươi biết tại sao ta lại cự tuyệt Mặc Kinh Vũ sao?"

Không đợi Khương Vọng nói chuyện, hắn ta đã mình trả lời: "Ta không thích người khác đứng ở nơi đó cao cao tại thượng nhìn ta."

"Hắn ta và những người Đan quốc đó, thật ra thì cũng giống nhau cả."

Hắn ta lại nhìn Khương Vọng: "Nhưng ngươi không giống"

Vào lúc này, không biết hắn ta lấy khí lực ở đâu, giơ tay lên, ngón trỏ giương ra, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Khương Vọng.

Khương Vọng cũng không ngăn cản.

Một luồng tin tức phức tạp, lưu tràn vào trong đầu của hắn.

Đó là... Tinh Lộ chi pháp.

Khương Vọng có chút phức tạp nhìn hắn ta: "Ta có thể giúp ngươi làm những gì?"

Tiêu Thứ lắc đầu rất nhẹ một cái: "Không cần."

"Tại sao?" Khương Vọng không nhịn được hỏi.

Tại sao đem một vật trân quý như vậy, trao cho một người mới gặp mặt vài lần như hắn.

Tại sao lại không cần bất kỳ một lời hồi báo, cũng không có bất kỳ ước nguyện nào.

Đời người sống đến lúc này, chẳng lẽ lại không có chút tiếc nuối nào sao?

Tiêu Thứ chậm rãi nói: "Người nguyện ý mạo hiểm để giành sự đồng tình cho ta, ta tin tưởng hắn có dũng khí để thay đổi thế gian... nếu như hắn nguyện ý"

Hắn ta cười nói xong, bàn tay đã buông thõng xuống, được Khương Vọng nhẹ nhàng tiếp lấy, từ từ để xuống. Ánh mắt đã vô cùng yếu ớt của hắn ta đã không thể mở ra nữa.

Hắn ta nhắm mắt lại, dùng một thanh âm nhỏ như tơ nhện hỏi: "Trương Tuần vẫn chưa đi chứ?"

Khương Vọng ngẩng đầu nhìn Trương Tuần vẫn còn đang đứng trên không trung bên ngoài thành Bất Thục, trả lời: "Vẫn chưa"

Tiêu Thứ rù rì nói: "Y muốn xem ta chết hẳn, thì y mới yên tâm được."

Ở thời khắc cuối cùng, hắn ta nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, tựa như cười tựa như trào phúng.

Khí tức của hắn ta, rốt cuộc tiêu tán.

Mà Khương Vọng nửa quỳ ở trước một cổ thi thể như vậy, lại cảm nhận được một loại mê mang chưa từng có trước đây.

Dũng khí thay đổi thế gian... sao?

Trương Tuần yên lặng chờ ở ở trên không trung bên ngoài thành Bất Thục, ít nhất là vào giờ phút này, y biểu thị y càng cố chấp với Tiêu Thứ hơn Mặc Kinh Vũ.

Mặc dù loại này cố chấp... Cũng chẳng phải ôn tình.

Trương Tuần thở ra một hơi thật dài, một ngụm khí này, giống như một ngụm khí cuối cùng đã tan hết của Tiêu Thứ kia.

Lặp lại không dứt.

Sau đó y xoay người bay về phía Đan quốc, không hề quay đầu lại.

Biểu tình của y vô cùng bình tĩnh, lực lượng cường đại trong cơ thể y yên tĩnh ẩn tàng.

Y bay nhanh trên trời cao, vẫn là cường giả Thần Lâm cao cao tại thượng.

Nhưng trong thời khắc y xoay người rời khỏi thành Bất Thục, mồ hôi trên sống lưng của y rốt cuộc cũng chảy xuống. Có một loại yếu ớt to lớn khó có thể miêu tả, và một sự bàng hoàng trong nháy mắt không thể nào tránh khỏi được.

Sự sợ hãi được y ẩn giấu sâu bên trong lòng, chỉ khi bốn bề vắng lặng, mới có thể biểu lộ ra một chút. Không có ai biết...

Không có ai biết y đang sợ hãi điều gì!...

Mặc Kinh Vũ đi, Trương Tuần đi, một chút khí tức cuối cùng của Tiêu Thứ cũng đã tản đi mất.

Trên trường nhai (2) kia không có lấy một người qua đường.

(1) Đường dài Liên Hoành đầu tết bím tóc đi tới.

"Huynh đệ" Thanh âm của hắn ta khách khí hơn nhiều, nhìn Khương Vọng, vô cùng cẩn thận nói: "Thật ra ta rất giỏi về việc nhặt xác đấy"

Khương Vọng buông lỏng thi thể của Tiêu Thứ, đứng dậy.

Sửng sốt một hồi, mới nhớ tới việc gật đầu với Liên Hoành một cái nói: "Làm phiền rồi.

"Đừng khách khí" Liên Hoành nhún vai, tự giễu nói: "Ta đã bắt đầu quen với thân phận làm việc lặt vặt của mình rồi"

"Được rồi, phó thống lĩnh đại nhân của chúng ta. Chúc Duy Ngã chẳng biết từ lúc nào đã hạ xuống trường nhai, đưa tay đè lên trên ót của Liên Hoành, nhẹ nhàng đẩy hắn ta một cái: "Đi làm việc của ngươi đi.

Liên Hoành dứt khoát lấy ra một cái túi đựng xác, bọc thi thể của Tiêu thứ lại, trở tay nhấc lên, vác ở trên vai của mình.

Cho dù là một thiên tài khiến cho người ta cảm thấy khâm phục thế nào đi nữa, thì sau khi chết cũng chỉ có thể được bọc bằng một cái túi.

Liên Hoành vác cái bao này trên vai, vừa đi còn vừa nói chuyện với Khương Vọng: "Huynh đệ, thấy không? Phải cố gắng thật nhiều lên, thế gian này chính là tàn khốc như thế đấy, đánh không đánh lại, thì chỉ có thể làm việc vặt thôi"