← Quay lại trang sách

Chương 2508

Cung nghênh Trương phủ quân!"

Từng hàng hạ nhân nghênh đón y ở bên ngoài phủ, như rơm rạ bị gió thổi bay, từng hàng từng hàng quỳ xuống Trương Tuần phi thân hạ xuống, trên mặt đã khôi phục sự kiên nghị và trầm mặc vốn có.

Y ngước mắt nhìn về phía trước.

Quả nhiên Trương Tĩnh với gương mặt ngang ngược đang đứng ở trước đám người.

"Đại huynh!" Trương Tĩnh mang theo gương mặt tươi cười tiến lên đón tiếp, giơ tay lên, bày ra kiệt tác của chính mình: "Huynh xem huynh được ủng hộ và yêu mến đến thế nào này! Huynh xem thanh thế của Trương gia ta đến mức nào này!"

Trương Tuần cũng không để ý tới hắn ta, đi ngang qua người của hắn ta, hướng về những hạ nhân đang quỳ gối trên mặt đất nói: "Chư vị đi làm chuyện của mình đi, Trương Tuần không có gì để nhìn, cũng không đáng để nghênh đón đầu"

"Chẹp, huynh luôn mang theo cái bộ dạng này, chả thú vị gì cả.

Trương Tĩnh bĩu môi nhìn đám ngươi đang tản đi rất nhanh nói: "Đại huynh, huynh vượt vạn dặm để đuổi theo, rồi giết chết tên phản tặc Tiêu Thứ rồi trở về, chẳng lẽ lại không đáng để mấy tên tiện tỳ này nghênh tiếp một chút hay sao? Ta nói a, đáng lẽ văn võ bá quan cả triều, cũng phải nghênh đón huynh ở biên giới quốc gia đấy!

Một đám phế vật, đến một viên đan cũng không trông coi được cho cẩn thận! Vậy tốn cơm tốn rượu nuôi bọn họ thì được cái ích lợi gì!"

Lời này thật sự là có chút không biết trời cao đất rộng là gì, người bình thường nghe cũng không dám nghe, nhưng hắn ta lại nói ra rất tự nhiên, có thể thấy bình thường đã nói không ít.

Trương Tuần không nói lời nào, tiếp tục đi vào trong phủ.

Trương Tĩnh đi theo sát phía sau lưng, cười nịnh nói: "Hắc hắc, đại huynh, có mang được Lục Thức Đan về không?"

"Không có" Trương Tuần nói: "Đã bị Tiêu Thứ ăn mất rồi"

"A?" Trương Tĩnh mặt đầy thất vọng: "Vậy huynh đi ra ngoài lâu như thế, phí công rồi?"

Trương Tuần nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái.

Trương Tĩnh rụt cổ một cái, rất là ủy khuất nói: "Được rồi được rồi, vậy ta đợi viên Lục Thức Đan tiếp theo vậy.

Ai, con mẹ nó, vận khí ta cũng quá kém, cuộc sống đang tốt đẹp vậy, lại gặp phải chuyện xúi quẩy thế này. Nếu cứ tiếp tục thế này, đến lúc nào ta mới có thể Thần Lâm đây?"

Chợt hắn ta lại cắn răng nghiến lợi nói: "Tên Tiêu Thứ đáng chết, con trai của tiện nô! Cho hắn ta nhiều thế mà còn không biết thân biết phận, lại còn dám mang theo lòng tham không đáy, dám vọng tưởng bảo dược, cũng không thèm nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, có thân phận gì! Chết như thế thật là qua tiện nghi cho hắn ta rồi!"

"Chuyện đã kết thúc, đừng nói nhiều nữa. Trương Tuần nhàn nhạt nói.

Y đi bên trong tòa phủ đệ cổ xưa của Trương thị, nhưng lại không tìm được sự yên bình khi trở về nhà. Vì thế theo bản năng bước chân nhanh hơn, nhưng lại không thể nào xóa bỏ được bóng mờ tối tăm ở trong lòng y.

Trương Tĩnh mau chóng đuổi theo mấy bước: "Ai, đại huynh, huynh đi chậm một chút, ta còn có một chuyện muốn bàn với huynh này!"

—— Không đợi Trương Tuần truy hỏi dĩ nhiên hắn ta cũng biết Trương Tuần sẽ không truy hỏi hắn ta liền vui tươi hớn hở nói: "Huynh đem quận chủ ấn cho ta mượn dùng chút đi được không? Mấy ngày trước, ta có gây hấn với tên họ Cao ở Xuân Hương Lâu! Khẩu khí này ta nuốt không trôi nổi, nhất định phải trả lại cho tên tôn tử này cả vốn lẫn lãi!"

Trương Tuần đột nhiên xoay người, suýt nữa đụng vào Trương Tĩnh không kịp dừng bước kia. Mà trong ánh mắt ngạc nhiên của Trương Tĩnh, Trương Tuần hung hãn nhìn chằm chằm hắn ta, trong lòng đã giận dữ như điên!

Vì bảo trì bí mật của Đan quốc, y đã phải chịu đựng sự khuất nhục ở thành Bất Thục, chờ đợi ở bên ngoài thành tận bốn mươi ngày.

Tiêu Thứ giãy giụa cả đời, phấn đấu hai mươi năm, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục đan hủy người mất, bỏ mạng ở thành Bất Thục.

Mà Trương Tĩnh chỉ có thể nghĩ đến vài chuyện ở chốn kỹ viện kia, chỉ nghĩ đến việc tranh giành tình nhân! Nhưng y có thể mắng Trương Tĩnh không tự lượng sức mình, cả đời này cũng không thể Thần Lâm được sao? Y có thể mắng Trương Tĩnh là tên phế vật, hoàn toàn không thể so sánh được với Tiêu Thứ sao? Y có thể nói Tiêu Thứ chết không đáng, chết không tốt sao? Y có thể nói Đan quốc căn bản luyện không nổi Lục Thức Đan hay sao?!

Y không thể.

Cho nên y tức giận nhìn Trương Tĩnh, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nổi giận nói: "Ai bảo ngươi nói hạ nhân nghênh đón ở trước phủ làm gì? Trương phủ ta cần xếp hàng khoa trương vậy hay sao? Ngươi cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không có chuyện gì làm, tất nhiên thời gian của ngươi không phải là vấn đề, nhưng mỗi người bọn họ đều có việc của chính mình! Bọn họ đứng nghênh đón ta ở trước cửa, chờ đợi trong gió rét cả mấy giờ đồng hồ, nhưng người tưới hoa thì vẫn phải tưới, cho ngựa ăn thì vẫn phải cho, người nên giặt xiêm y thì vẫn phải giặt! Trong lòng bọn họ sẽ kính sợ ta, hay thầm oán ta đây?!"

Trương Tĩnh rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Không phải chỉ là chút chuyện nhỏ thôi sao, làm gì nổi giận lớn như thế chứ... cùng lắm thì sau này ta không làm thế là được chứ gì?

Trương Tuần nhìn hắn ta, hít thở thật sâu mấy lần, để cho mình bình tĩnh trở lại, mới nói: "Cứ như vậy đi" Trương Tĩnh dè dặt liếc nhìn y: "Vậy... chuyện quận chủ ấn thì sao?"

Trương Tuần mặt không thay đổi xoay người, khoát tay một cái: "Tự mình đi lấy đi"

"Đại huynh! Huynh quá tốt!" Trương Tĩnh vui vẻ ra mặt, hướng về phía bóng lưng Trương Tuần lớn tiếng hoan hô: "Sau này huynh nói gì ta đều nghe hết!"

Giờ khắc này trong lòng hắn ta tràn đầy sung sướng, cũng không biết rằng.

Luồng lửa giận không cách nào ức chế của huynh trưởng lúc vừa rồi, mới là tình cảm chân thật đối với hắn ta. Nhưng là đã bị kiềm lại rồi.