Chương 2509 Tống Tang (1)
Lúc mà Khương Vọng tới thành Bất Thục, đã đi qua Thành quốc, lại đi vòng qua Mạch quốc, tạt qua một vùng đất hoang rộng lớn, sau đó tới Lạc quốc, cuối cùng từ Lạc quốc đi tới thành Bất Thục... như vậy, hắn đã đi vòng một vòng lớn ở bên ngoài phạm vi thế lực của Trang quốc.
Bây giờ rời đi, thực ra đơn giản hơn rất nhiều. Hắn định trực tiếp đi vào lãnh thổ Ung quốc, rồi từ đó chuyển hướng đi Vân quốc.
Ở vùng địa giới hỗn loạn không ai quản này, thành Bất Thục là tòa thành duy nhất, và cũng là địa phương duy nhất có trật tự. Ngoài ra chính là những vùng đất hoang rộng lớn.
Bên trong những vùng đất hoang đó, thật ra thì cũng có người với những cuộc sống muôn màu muôn vẻ, có một vài địa phương còn được bao bọc lại bằng hàng rào. Bọn họ tồn tại phụ thuộc vào thành Bất Thục, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, mà không thể nào tiến vào cuộc sống của thành Bất Thục được.
Nếu như nói những người quanh quẩn ở ngày ở bên ngoài vùng gần với cửa thành là tầng lớp dưới cùng ở thành Bất Thục, vậy thì những người du đãng ở vùng đất hoang dã bên ngoài thành Bất Thục này, chính là tầng áp chót nhất của tầng lớp dưới cùng kia.
Ngoài lớp nền tàn nhẫn ra, bọn họ đã không còn gì cả. Vì thế trình độ tàn nhẫn của bọn họ, vượt qua cả sức tưởng tượng của mọi người.
Dĩ nhiên, Khương Vọng của ngày hôm nay, đã không cần phải lo lắng đến sự uy hiếp của những người này rồi. Khi hắn vẫn còn ở Trung quốc, vùng đất không có pháp luật trật tự xen giữa ba quốc gia này chính là nơi nguy hiểm nhất trong phạm vi hiểu biết của hắn lúc đó. Mà tu hành đến bây giờ rồi, những địa phương có thể chân chính gọi là vùng đất nguy hiểm chỉ có thể là những địa phương như Mê Giới, Ngu Uyên, Biên Hoang. Tu hành càng ngày càng lên cao, phong cảnh cũng từng tầng từng tầng khác biệt.
Sau khi từ giã với Chúc Duy Ngã và Hoàng Kim Mặc, Khương Vọng vừa tính toán tinh lộ phương pháp do Tiêu Thứ lưu lại, vừa chậm rãi đi đường—– không thể bay thẳng trên không trung, không thể phi thân mà không chút sợ hãi, lại còn phải bảo trì sự khiêm tốn đến cực điểm... muốn nhanh cũng nhanh không nổi.
Ở vùng địa giới cỏ hoang lan tràn, cây có gai mọc um tùm, bộ da của rắn lột ra bỏ lại giống hệt như cành khô.
Đối với những người chưa từng đi qua vùng đất này mà nói, rất khó tưởng tưởng được nơi này lại thuộc về địa phận ở Tây cảnh, lại được bao bọc bởi mấy quốc gia.
Nó vô cùng hoang tàn và lạnh lẽo.
Nếu như không có thành Bất Thục, có lẽ nơi này đã bị cô lập hoàn toàn với thế giới loài người rồi, hoặc cũng có thể đã sớm được khai hoang, bị những quốc gia ở lân cận chia nhỏ rồi.
Địa phương hỗn loạn này chống đỡ thành Bất Thục, thành Bất Thục cũng chia sẻ lực lượng sinh mệnh cường đại của mình cho vùng đất này.
Rất khó để nói ai không thể rời bỏ ai.
Mộ phần ở khắp nơi, con đường mòn quanh co, thỉnh thoảng lại có những tiếng của con quạ già cô đơn kêu lên. Ở địa phương vô cùng u ám này, rất dễ dàng xúi giục sinh ra ác quỷ, Nhưng cho dù là ác quỷ oán hồn gì đi nữa, cũng chỉ có thể tự mình né tránh Khương Vọng, chứ không có đạo lý Khương Vọng phải né tránh chúng.
Hắn đi lại một mình, cũng không làm ra cử động gì đặc biệt, nhưng bản thân lực lượng sinh mệnh cường đại của hắn đã xua tan đi bóng tối rồi.
Nếu như là một vị võ phu Thần Lâm Cảnh giống như Chung Ly Viêm, đã luyện khí huyết thành có thần tính, lực lượng sinh mệnh dâng trào như biển cả, chỉ cần không thu liễm khí tức hơi thở, thì đi tới chỗ nào, quỷ hồn sẽ bị tan vỡ ngay lập tức ở nơi đó.
Tiếng kêu của quạ đen khiến cho người ta cảm thấy phiền lòng, Khương Vọng nhíu mày một cái, không kiềm chế được sinh ra một luồng sát ý, muốn rút kiếm chém chết nó, nhưng ngay sau đó hắn liền cảnh giác lại!
Tại sao lại sinh ra sát ý với một con quạ đen cơ chứ?
Kim quang màu đỏ bất hủ ngay lập tức chiếu sáng Ngũ Phủ Hải, mà tay của Khương Vọng, đã đè ở trên chuỗi kiếm.
Cùng lúc đó, một thanh âm huyên náo vang lên. Ở bên trong tầm mắt, từng ngôi mộ vô chủ trên ngọn núi hoang này liên tiếp rạn nứt. Từng bàn từng bàn tay xương cốt thối rữa, từ dưới đất chui lên!
Răng rắc!
Bạch Cốt Đạo? Vô Sinh giáo? Trương Lâm Xuyên? Hay là ai đây?
Lúc này Khương Vọng mới tỉnh giấc, cảm giác của hắn với sự nguy hiểm đã bị một lực lượng nào đó áp chế quá lâu!
Một người quen với quyết định dũng cảm như hắn, cũng không xuất thủ trước. Mà đứng vững ở ngay tại chỗ, dưới chân như mọc rễ, ngọc quang chảy qua hai bên tai, hắn đã mở trạng thái Thanh Vân Tiên ra, sai khiến vạn thanh cùng hướng về và thần phục.
Tiếng va chạm của bộ xương với nhau, tiếng xương chui lên từ dưới mặt đất, tiếng kêu của quạ đen, tiếng gió thổi qua cỏ mọc hoang...
Hoàn cảnh xung quanh dùng hình thái của thanh âm, tái tạo lại bên trong cảm giác của Khương Vọng.
Nghe thấy một thế giới, con mắt xẹt qua một thế giới.
Rồi sau đó hắn liền thấy, trước những bộ xương khô vừa chui ra từ phần mộ kia, có những u hồn đang trôi qua trôi lại.
Một con, hai con, ba con...
Trong phạm vi tầm mắt có thể quét qua, tất cả phải đạt đến con số hàng trăm nghìn.
Tựa như yến tụ, tựa như mây bay.
Bọn họ lảo đảo lắc lư, chui ra bên ngoài từ những mộ phần vô chủ kia.
Nhưng hình như trong nháy mắt bọn họ đồng thời nhận được một loại chỉ thị nào đó, giống như từng đạo từng đạo lưu quang màu đen, hành động với một tốc độ rất cao và vô cùng thống nhất.
Một nửa số u hồn bay trong không khí với tốc độ cao, giống như những đường màu đen, vạch ra trên không trung những hình thù kỳ quái. Một bầu không khí đáng sợ và u ám bao phủ xuống.
Mà một nửa số u hồn còn lại, dùng một tốc độ cao đến khủng khiếp, mang theo từng đường dấu vết màu đen u ám đằng sau, lao thẳng về hướng Khương Vọng!
Trong thiên địa, có một loại biến hóa nhỏ xíu đang phát sinh.
Khương Vọng bình tĩnh nhìn chăm chú hết thảy mọi thứ đang xảy ra, đầu đội đấu bồng, vai khoác áo gai, thân mình mang theo một loại tư thái. Hắn đứng một mình ở vùng hoang dã này, không hề nhúc nhích. Nhưng một vòng hỏa tuyến nóng bỏng đã lấy hắn làm trung tâm, khuếch trương ra xung quang với tốc độ cực nhanh.
Cơn sóng nhiệt tựa như thủy triều.
Nhiệt diễm tựa như hoa.