Chương 2515 Kim Tịch Hà Tịch (1)
Cây cột chống trời kia ngã xuống làm kiếm, thân thể Thiên Phủ nắm giữ, một kiếm quét ngang, muốn khiến vạn dặm không mây.
Kiếm này dùng tư thái quét sạch tất cả mà xông tới.
Trong toàn bộ thiên địa, đều là kiếm quang!
Từ xưa tới nay, đạo về binh trận, chính là dùng số lượng để xâm chiếm đánh giết, hợp yếu thành mạnh. Những danh tướng trong thiên hạ dẫn quân chinh phạt, khi còn đang cầm quân trong tay, chiến lực tuyệt đối không thể tính toán bằng tu vi được, càng không thể dùng lúc đơn độc so sánh với bản thân trong thời chiến. Giống với ban đầu ở trên chiến trường Tề Dương, Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng mượn dùng lực lượng binh trận của thiên hạ cường binh Thu Sát quân, vượt cảnh giết chết lão danh tướng Kỷ Thừa của Dương quốc vậy.
Mặc dù bây giờ Đỗ Dã Hổ chỉ có tu vi Nội Phủ Cảnh, nhưng trong tay hắn ta có một đội quân gần ba trăm tên dã binh kết thành quân trận, đã thể hiện ra khí thế toàn không thua kém gì với Khương Vọng. Huống chi Khương Vọng đang lại quả thực đang bị trọng thương.
Nhưng khi hai bên đối địch với nhau, đường kiếm của Khương Vọng rất quyết đoán, dũng mãnh, không chút do dự, chỉ có quyết tâm phá phòng tuyến của đối phương, và chỉ có lòng tự tin vô song đối với bản thân.
Một kiếm khuynh sơn, ai có thể ngăn cản?
Kiếm cùng giản kiên quyết đụng nhau, kiếm khí cùng binh sát, trong nháy mắt đã giao phong hàng trăm vạn lần với nhau. Đầu trâu mặt ngựa do Ác Hổ ngưng tụ tạo thành, tản đi ngay tại chỗ! Uy năng gì cũng không thể nào thể hiện ra.
Ác quỷ canh cửa đã chết.
Sinh tử môn mở ra.
Mà cả người Đỗ Dã Hổ đều bị chém bay.
Cũng giống như lúc trước, Khương Vọng bị đánh bay ngược về sau trước Tống Tang Giản của hắn ta.
Một Khương Vọng đã ở trong tư thế chiến đấu, thì cho dù bị thương nặng, thì cũng không phải là người mà Đỗ Dã Hổ bây giờ có thể ngăn cản được.
Lực lượng binh trận vây quanh trên người hắn ta, đã bị đập tan trực tiếp trong cuộc đối đầu trực diện không kiểm soát này. Binh trận do Đoạn Ly đích thân truyền lại, vừa hợp lại đã bị trảm phá.
Những sĩ tốt mặc áo giáp rơi xuống như mưa. Giống như trận mưa đá đầy trời trong thời tiết mùa đông lạnh lẽo.
Sau khi rơi xuống đất, ngã trái ngã phải, có một số thì không thể nào đứng lên được nữa.
Gần ba trăm tên hãn binh Cửu Giang Huyền Giáp, sau khi trực tiếp đối đầu với một kiếm của Khương Vọng, đã chết mất hơn một nửa!
Đây chính là Khương Vọng của hôm nay.
Đây chính là lực lượng của Thiên Phủ Ngoại Lâu Cảnh.
Đây chính là thiên tài đỉnh cấp nhất khi so sánh với những tu sĩ đồng cảnh trong hiện thế.
Là một sức chiến đấu khiến người ta phải sợ hãi!
Khương Vọng nâng kiếm dậm chân, vết thương trên người thật giống như không phải là vết thương, cũng giống hệt như không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Hắn bay nhanh hướng về phía Đỗ Dã Hổ đang bay ngược kia.
"Khí lực Binh gia, quả nhiên bất phàm, đổi lại là người khác, thì đã chết rồi. Đỗ Lão Hổ, ngươi - Lời nói bỗng nhiên dừng ở chỗ này, Khương Vọng đang ở trên không trung, bỗng nhiên quay người. Một kiếm này quét ngang một vòng, chém một con ác quỷ dữ tợn vừa im hơi lặng tiếng bay tới sau lưng hắn thành khói đen ngay tại chỗ.
Động tác của hắn hết sức tự nhiên, giống hệt như con ác quỷ hung mãnh kia là tự mình đưa tới thân kiếm của hắn vậy.
một vật nào, trực tiếp giết chết một oan hồn vô hình!
Mà hắn trở tay hất một cái, một cây trường đinh lạnh lẽo đã rời tay, ở trên không trung trong tầm mắt không Sát Sinh Đinh hóa thành Bất Chu Phong, một làn gió trắng như sương bay qua tầm mắt với tốc độ cao, lượn một vòng lớn, rất nhanh lại cuốn vào trong tay Khương Vọng, nhưng không nhập vào ngón trỏ của hắn. Không tiếng động nào cả, tất cả những bộ xương trắng nhảy ra từ trong những ngôi mộ vô chủ đều tiêu tán hoàn toàn.
Vào một khắc khi Khương Vọng tiến vào trạng thái chiến đấu kia, Khương Vọng đã bắt đầu nắm quyền điều khiển toàn bộ trận chiến ở trong lòng bàn tay.
Hắn hiểu rất rõ một chuyện—– cho dù Đỗ Dã Hổ có thật sự xích mích với hắn rồi trở mặt thành thù, hận không thể nhanh chóng giết chết hắn, thì cũng không thể làm được tỉ mỉ như vậy, không thể ra tay liên tục không ngừng nghỉ như vậy được.
Có thể thiết lập cục diện mang tính nhắm vào hắn toàn diện như thế, có thể thiết kế phục binh ngay dưới mí mắt hắn như thế.
Dùng u hồn che giấu u hồn, dùng những động tác liên hoàn trên bề mặt để che giấu, dùng vệt đuôi của những u hồn để hoàn thành đại trận bao phủ toàn bộ nơi này trong giờ phút này. Dùng bạch cốt khô lâu để che giấu sự tồn tại của những chiến sĩ tinh nhuệ của Cửu Giang Huyền Giáp, ngược lại cũng dùng những chiến sĩ Cửu Giang Huyền Giáp này để che giấu động tác của bạch cốt khô lâu.
Có thể suy tính đến việc Khương Vọng sẽ bắt lấy tâm trận, để Đỗ Dã Hổ mai phục ở nơi đó, đánh cho hắn một kích thứ nhất khiến hắn bị thương nặng.
Có thể nghĩ đến việc lợi dùng cảm tình trước đây của hắn và Đỗ Dã Hổ.
Phong cách quen thuộc này, tất cả mọi thứ này, cũng dễ dàng làm cho Khương Vọng phát hiện ra một cái tên—– Lâm Chính Nhân.
Cho nên khi hắn rút kiếm đối phó với lực lượng quân trận của Đỗ Dã Hổ, phần cảnh giác lớn nhất vẫn để trên người kẻ địch vẫn chưa xuất hiện kia.
Trên bề mặt thì hắn quang minh chính đại đuổi Đỗ Dã Hổ, nhưng vẫn âm thầm tìm kiếm Lâm Chính Nhân. Cho nên khi sát thủ trong bước kết tiếp của Lâm Chính Nhân bước ra, hắn mới có thể dễ dàng đánh phá như trở bàn tay, hơn nữa còn có thể tiến thêm một bước, trực tiếp phá hủy tất cả những bạch cốt khô lâu kia.
Oan hồn ẩn hình, ác quỷ dữ tợn, tất cả đều là những thủ đoạn ác độc.
Nhưng vẫn còn lâu mới đủ được.
Khương Vọng tin tưởng Lâm Chính Nhân sẽ không coi thường sự mạnh mẽ của chính bản thân mình.
Khi còn ở trên Quan Hà Đài, Lâm Chính Nhân tình nguyện làm mất hết mặt mũi của Trang quốc, chấp nhận gánh vác mối nguy hiểm sẽ bị Đỗ Như Hối dùng một tát đập chết, cũng kiên quyết không chịu lên võ đài để chiến đấu, thì nhất định không thể đánh giá thấp hắn được.
Cho nên chắc chắn vẫn còn hậu thủ (4)!
(1) Biện pháp dự phòng