← Quay lại trang sách

Chương 2514 Bên Ngoài Thành Bất Thục (3)

Ai cũng khó mà dự đoán được, một thành Bất Thục là trật tự được thành lập trong sự hỗn loạn, là nơi ổn định giữ vững sự trung lập từ trước đén nay, sẽ liên tiếp xảy ra những chuyện lớn như vậy.

Trương Tuần cùng Chúc Duy Ngã đại chiến, Tiêu Thứ trùng kích Thần Lâm rồi chết...

Mà bây giờ, ở vùng đất hoang dã bên ngoài thành Bất Thục này, một cuộc chiến đấu liên quan đến sinh và tử, lại chia ra làm hai.

Một bên là cuộc đại chiến hoa lệ giữa ba vị Thần Lâm và một vị Động Chân, một trận chiến khác đã mở ra từ khi vị đứng đầu Hoàng Hà Hội bị một giản đập cho bay ra hộc máu trên không trung.

Lúc này hắn không biết rằng Chúc Duy ngã đang chiến đấu vì hắn, cũng vì thế mà dính dáng tới cả Hoàng Kim Mặc.

Lúc này cả thân thể và tình cảm của hắn đều phải chịu một vết thương cực kỳ lớn, trong khi đang vô lực bay ngược về phía sau, hàng trăm ngàn ý niệm lưu chuyển trong đầu hắn.

Cho dù đối thủ là ai thì Khương Vọng cũng sẽ không kinh ngạc.

Cho dù là phải giao chiến với bất kỳ ai, thì hắn đều có dũng khí để đối mắt.

Hắn đều dám chiến đấu, đều dám truy đuổi thắng lợi.

Nhưng chỉ một giản của Đỗ Dã Hổ, đã đập cho hắn ảm đạm thất thần Bên trong phần mộ nổ tung và bạch cốt đã bể tan tành, trên người Đỗ Dã Hổ quấn huyết sắc chí hung mang theo binh sát xông thẳng tới.

Ở vùng hư không phía sau lưng của Đỗ Dã Hổ, binh sát mơ hồ ngưng tụ thành một con ác hổ, ngửa mặt lên trời gầm to!

Đi trên con đường cổ binh gia cửu tử nhất sinh, trực tiếp dùng khí huyết trùng mạch, luyện ra binh sát chí hung.

Rồi sau đó trải qua vô số lần sinh tử ở trên chiến trường, kết hợp giữa huyết khí sát lục và binh sát chí hung, để luyện thành [Ố Hổ Sát].

Hắn ta cứ thế điên cuồng đuổi tới.

Mắt của hắn ta nhìn thẳng vào ánh mắt của Khương Vọng.

Nhị ca nhìn Tam đệ.

Thống soái Cửu Giang Huyền Giáp của Trang quốc nhìn Thanh Dương Tử của Tề quốc.

Khương Vọng cảm nhận được một loại nguy hiểm to lớn, cái này làm cho hắn hiểu sâu sắc rằng —— nếu như hắn không liều mạng phản kháng, có lẽ hắn thực sự sẽ chết!

Trong nháy mắt, hắn giật mình tỉnh lại.

Thoát ra từ trong nỗi đau không dám tin tưởng, chuyển sang trạng thái chiến đấu!

Chỉ trong thời gian của một ý niệm, thế gian đã có khác biệt vô cùng lớn.

Đỗ Dã Hổ đã nhìn thấy tư thái chiến đấu của Khương Vọng.

Cho nên rõ ràng hắn ta đã đánh trọng thương Khương Vọng, rõ ràng đã truy kích được một nửa – lại rút lui ngay vào lúc này!

Hắn ta rút lui với động tác kịch liệt hơn so với lúc hắn ta tiến về phía trước, giơ ngang cây giản trước người, làm ra thế thủ.

Mà ở trước ngực của Khương Vọng, từng nguồn sáng màu trắng rực rỡ lần lượt sáng lên.

Ánh sáng Ngũ Thần Thông, thân thể Thiên Phủ!

Trạng thái cường đại này ngay lập tức hỗ trợ cơ thể bị trọng thương nghiêm trọng của hắn, cũng rót một lực lượng hào hùng vào trong cơ thể hắn.

Khương Vọng khuấy độn lưu phong trong khi đang lui về sau, lưu phong tựa như cũng đang cổ động cho hắn.

Trong sự cường đại không đủ chân thực này, hắn nhìn Đỗ Dã Hổ "Đỗ Dã Hổ, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

"Quác quác!"

Tiếng kêu của quạ đen quái đản mà bén nhọn, khiến cho người ta tiếp tục cảm thấy phiền não.

Ánh sáng của Ngũ Thần Thông rực rỡ chói mắt, Xích Tâm thần thông khiến cho dị chí bất nhiễm.

Ánh mắt của Khương Vọng bắt đầu thể hiện sự kiên quyết.

Lực lượng thuộc về Thiên phủ Ngoại Lâu dâng trào, thể hiện ra sự cường đại ở nơi hoang dã này.

Đáng lẽ bất kỳ người nào khi đối mặt với Khương Vọng, cũng nên phải có sự giác ngộ khi đối đầu trực diện với sinh tử mới đúng.

Mà vào giờ phút này, Đỗ Dã Hổ chỉ nói: "Ngươi muốn nghe ta nói cái gì?"

"Ôn lại chuyện cũ với ngươi?"

"Hỏi ngươi còn nhớ rượu ngon ta giấu dưới gầm giường?

"Hỏi ngươi còn nhớ tới chí hướng của chúng ta?"

"Hay hỏi ngươi còn nhớ mình là người Trang quốc hay không đây?"

Hắn ta nói ra mỗi một câu, sát khí trên người lại càng nồng đậm thêm một phần.

Giống hệt như cả người đang liên hệ với sát trận đang vận hành kia.

Sau khi nói xong câu nói cuối cùng, toàn bộ những bộ bạch cốt khô lâu (1) ở bên trong những ngôi mộ vô chủ ở trong tầm mắt đều nhảy lên không trung, từng cái từng cái thể hiện ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, diêu tương hỗ ứng lẫn nhau. Mà sau đó, từ dưới đáy hố trong rất nhiều mộ phần, từng binh lính mặc đầy đủ áo giáp nhảy ra ngay lập tức!

(1) Bộ xương trắng Tổng cộng có khoảng ba trăm, giữa các hành động đều được huấn luyện một cách bài bản.

Tất cả bọn chúng đều giống như Đỗ Dã Hổ, mượn một loại thủ đoạn đặc thù nào đó, nhờ vào sự che giấu của mấy bộ bạch cốt khô lâu, ẩn nấp sâu bên trong những ngôi mộ vô chủ kia.

Cho tới giờ khắc này, mới hung hãn nhảy ra.

Người người đều sôi trào khí huyết, trong nháy mắt liền kết thành binh trận, một vòng binh sát đã gầm thét kết nối với thân thể của Đỗ Dã Hổ, khiến cho con ác hổ của hắn ta bộc phát ra sự hung ác.

Đây là những binh lính tinh nhuệ của Cửu Giang Huyền Giáp, do danh tướng Đoạn Ly tự tay tạo ra, đội quân mạnh nhất do Trang quóc dùng tất cả quốc lực để đào tạo ra!

Cửu Giang Huyền Giáp tổng cộng chỉ có ba ngàn người, lần này đã cử tận ba trăm người tới đây. Trong trận đánh cuộc này, không thể nói là tiền vốn của Đỗ Dã Hổ không dày được.

Hắn ta nắm được sức mạnh của đội hình quen thuộc này, và mọi bộ phận của quân đội dường như đều được kết nối với chính hắn ta. Hắn ta cảm giác được sức mạnh đang bành trướng, Tống Tang Giản nằm ngang trước thân, ngay lập tức được dựng đứng thẳng tắp, hắn ta lui người về phía sau quay người tấn công, đập thẳng về phía đầu của đối thủ!

Nhiều lúc việc dẫn binh xông trận và chém giết lẫn nhau không có gì khác nhau. Ai có thể thông suốt ý chí của chính mình, thì càng có thể cầm chặt thời cơ chiến đấu.

Trong những trận chiến đấu sinh tử không thể kể hết, Đỗ Dã Hổ đã sớm dung nhập sự tàn sát vào trong bản năng.

Trọng giản màu đen bằng thiết giống hệt một nắm tay to lớn, ầm ầm kéo cánh cửa sinh tử trong thiên địa mở ra.

Mà hai con Ác Hổ Sát màu huyết sắc, một trái một phải, gầm thét tạo thành hai sát linh vô cùng hung ác.

Bên trái là Đầu Trâu, bên phải là Mặt Ngựa.

Đồng loạt vọt tới trước!

Âm Thần mở đường, binh sát ngưng tụ thành thật. Dĩ giản tống tang, vô điệu lương nhân. (3)

(2) Lấy giản đưa ma, không thương tiếc lương nhân.

Giản này, chính là sinh tử chi môn.

Là thủ đoạn tuyệt sát mà Đỗ Dã Hổ sẽ không bao giờ dễ dàng thể hiện ra.

Mà ngay vào lúc này, kiếm của Khương Vọng đã tiến tới!

Như trời sập, như đất sụp.