Chương 2524 Không có ai áo gấm về nhà (2)
Hắn ta nhìn Khương Vọng: "Ta nhớ ngươi và tiểu công gia phủ Hoài quốc công kia có quan hệ rất tốt, chuyện này có liên quan với ngươi không?"
Khương Vọng ngạc nhiên!
Trước đó lúc bị phục kích, hắn đã từng nghĩ, đối thủ đang âm thầm tiềm phục, có phải là Dịch Thắng Phong hay không.
Hắn đã sớm thông qua phủ Hoài quốc công, biết rằng Dịch Thắng Phong vẫn luôn thu thập tình báo liên quan đến hắn. Biết rằng Dịch Thắng Phong nhất định biết rất nhiều chuyện về hắn, có khả năng cao nhất là kẻ phục sát hắn.
Hắn cũng đã sớm chuẩn bị có một trận quyết chiến sinh tử.
Nhưng không ngờ rằng, trong một đoạn thời gian rất dài, Dịch Thắng Phong đều không hề xuất hiện...
Sở quốc mặc dù bại ở Hà Cốc, nhưng vẫn là bá chủ Nam vực.
Tả thị chính là thế gia ngàn năm của Đại Sở, có quyền thế cực lớn đối với triều cục Đại Sở.
Phủ Hoài quốc công hạ sát lệnh không hạn chế, có ý nghĩa như thế nào?
Ý nghĩa chính là Dịch Thắng Phong từ nay về sau, trừ phi không ra khỏi Nam Đẩu điện nửa bước, nếu không thì sẽ vĩnh viễn bị vùi lấp trong nguy hiểm, từ nay về sau nơm nớp lo sợ, không ngày nào yên ổn!
Lúc này hắn đang ngồi trong tù lâu ở thành Bất Thục, nhớ lại lần đầu bước vào thư phòng của Hoài quốc công.
Vị lão giả kia nói..."Hài tử à, ta bây giờ chỉ muốn nhìn ngươi một chút"
Hắn cảm nhận được tình nghĩa rất rõ ràng.
Sở không phải là cố hương, lại khiến cho hắn có cảm giác là cố hương! Khương Vọng thở dài nói: "Dịch Thắng Phong là đại thù sinh tử của ta... Hận từ lúc nhỏ đến hiện tại"
"Đại thù cỡ nào?" Chúc Duy Ngã cho là hắn nói đùa, cười nói: "Hắn ta cướp trống bỏi của ngươi hả?"
Khương Vọng vẻ mặt cổ quái liếc hắn ta một cái.
"Có vấn đề gì không?" Chúc Duy Ngã hỏi.
Khương Vọng thở dài nói: "Ta nghĩ người như sư huynh, sẽ không biết trống bỏi là thứ gì"
Chúc Duy Ngã ho nhẹ một cái: "Sư huynh cũng có thời thơ ấu.
Khương Vọng nghĩ đến vị sư tẩu thích trốn góc tường nghe lén kia, thức thời dừng tám chuyện lại, ngược lại giải thích: "Ta với hắn ta từ nhỏ chơi với nhau, mỗi ngày đều như hình với bóng. Năm đó Thất Sát chân nhân của Nam Đấu điện chọn đồ đệ, nói giữa chúng ta chỉ có thể chọn một người, hắn ta liền đẩy ta xuống sông... Sáu đó ta vào thành đạo viện, còn hắn ta tu hành ở Nam Đấu điện đến hiện tại.
Mặc dù Khương Vọng kể chuyện vô cùng bình tĩnh.
Nhưng một đứa nhỏ không hề do dự đẩy người bạn sớm chiều chơi chung với mình xuống sông, đúng là khiến cho người ta cảm thấy trời sinh máu lạnh.
"Bọn họ ngược lại đúng là thầy trò trời sinh? Chúc Duy Ngã bình luận như thế.
"Đại khái chính là chuyện như vậy. Hắn ta vẫn muốn giết ta, ta cũng luôn cho hắn ta cơ hội. Khương Vọng nói:
"Chẳng qua hiện tại hắn ta phải sống sót mới được"
Chúc Duy Ngã cười nói: "Nếu như hắn ta không ở trong Nam Đấu điện... Chuyện sống sót coi bộ hơi khó Khương Vọng nhất thời cũng cười: "Cảm giác ỷ thế hiếp người cũng không tệ lắm!"
Cười một lúc, Chúc Duy Ngã đánh giá hắn nói: "Vết thương khá hơn chút nào không?"
Khương Vọng nhận sự quan tâm của Chúc sư huynh, nói: "Khá"
"Ngươi đi đi? Chúc Duy Ngã nói.
Khương Vọng chỉ hơi sửng sốt một lúc, liền gật đầu nói: "Được"
Sau đó đứng dậy.
Mặc dù lúc này cơ thể hắn vẫn còn rất cần nghỉ ngơi.
Mặc dù hắn vẫn đang dùng ý chí áp chế cơn đau.
Bình sinh không muốn người khác biết.
Hắn suy nghĩ một chút, nói với Chúc Duy Ngã: "Bên phía Đỗ Như Hối, ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vấn đề.
Một cái trùy thương kia mặc dù là để dò xét ta, nhưng nếu ta thật sự bị thương, thì thật sự không thể gánh được. Ông ta sao có thể mạo hiểm như thế, công khai giết ta? Ta nghĩ bọn họ khẳng định có âm mưu gì đó, sư huynh cần phải cẩn thận một chút. Tốt nhất... Hãy tránh đầu sóng ngọn gió.
"Nếu như mọi thứ như lời người nói, Đỗ Dã Hổ có thể tin, mà Đỗ Như Hối có lòng nghi ngờ đối với hắn ta, vậy một chiêu Hà Sơn Thứ của ông ta, ngược lại hợp lý rồi"
Chúc Duy Ngã bình tĩnh phân tích nói: "Ông ta biết ta sẽ đi cứu ngươi, ông ta cho rằng ngươi không biết ta sẽ đi cứu ngươi. Cho nên ông ta biết ngươi sẽ không chết, nhưng mà ông ta có thể nhìn thấy phản ứng của người trước sinh tử" "Hơn nữa Hà Sơn Thứ của ông ta, còn có tác dụng khác.
Tay Chúc Duy Ngã bỗng nhiên đặt trên đầu mũi thương: "Khiến cho ta đến cứu ngươi, ngăn cản ta đi giết Lâm Chính Nhân và Đỗ Dã Hổ"
Khương Vọng trầm mặc một lúc lâu, hắn đã biết, trước đó Chúc Duy Ngã và Đỗ Như Hối đã từng giao thủ.
Lúc hắn đang cảnh giác Đỗ Như Hối, Chúc Duy Ngã hiểu rõ Đỗ Như Hối hơn so với hắn, đương nhiên đã cảnh giác rồi.
Cho nên lúc này mới không giữ hắn ở lại dưỡng thương, thúc dục hắn đi nhanh lên.
Bởi vì tiếp theo, Chúc Duy Ngã cũng không thể bảo vệ hắn. Nếu không sẽ giống như lúc trước, ôm lấy bả vai hắn, mời hắn cùng nhau ở lại xem Tiêu Thứ xung kích Thần Lâm rồi.
Hiện tại nghĩ lại, lúc đó Chúc sư huynh mới thành Thần Lâm, có thế mạnh so với Đỗ Như Hối. Bây giờ...
Lúc Chúc sư huynh tham gia vào trận chiến, có phải Trang Cao Tiện cũng đã nhúng tay vào?
Chúc Duy Ngã chưa nói câu nào, Khương Vọng đã suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nói: "Chúc sư huynh, hãy bảo trọng Sau đó xoay người, một mình đi xuống tù lâu.
Trên đời chuyện khó tránh khỏi nhất chính là chuyện hiểu lầm giữa người và người.
Bởi vì tam quan, từng trải, thậm chí tâm tình của mỗi người, đều khác nhau. Coi như là cùng một câu nói, cũng sẽ khiến cho mỗi người có một cảm giác khác nhau.
Cho nên tín nhiệm mới đáng quý như vậy.
Như hắn và Đỗ Dã Hổ.
Như hắn lúc này và Chúc Duy Ngã.
Nếu như nói trên đời này tín nhiệm là đáng quý.
Vậy thì sự tín nhiệm mà Dịch Thắng Phong dành cho Khương Vọng không hề ít hơn bất cứ người nào.
Chỉ là sự tín nhiệm của Đỗ Dã Hổ là phó thác sinh tử, sự tín nhiệm của Chúc Duy Ngã là không cần nhiều lời.
Mà sự tín nhiệm của Dịch Thắng Phong...
Hắn ta biết dựa vào Lâm Chính Nhân và Đỗ Dã Hổ, trong lúc này không thể nào giết chết Khương Vọng.
Bất luận hắn ta trả giá thế nào để góp nhặt tin tình báo, bất luận hắn ta đưa ra bao nhiêu biện pháp, bất luận hắn ta không ràng buộc cung cấp cho triều đình Trang quốc bao nhiêu tin tức.
Chỉ cần Trang Cao Tiện không từ bỏ cơ nghiệp một nước, lần nữa tự tay truy sát Khương Vọng, Khương Vọng sẽ không chết.
Hắn ta biết điểm này, nhưng hắn ta vẫn trả giá nhiều như thế.
Cho dù, chính hắn ta đang bị đuổi giết, hắn ta cũng không để cho Khương Vọng sống dễ dàng.