Chương 2525 Đại Định (1)
Cũng không phải vì hắn thù hận Khương Vọng đến đâu.
Năm đó hắn ta mới là người chiến thắng, hắn ta hẳn phải là người bị thù hận mới đúng.
Mà là bởi... Hắn ta hiểu rõ rằng mình và Khương Vọng đã sớm ước định phân sinh tử.
Vậy thì lúc bản thân đang chạy ngược chạy xuôi, khó có thể yên tĩnh tu hành, hắn ta cũng sẽ không để cho Khương Vọng có thời gian yên ổn tu hành.
Hơn nữa nghe họ Lâm kia nói, Đỗ Dã Hổ và Khương Vọng đã từng có tình cảm kết nghĩa.
Vậy thì lại càng tốt hơn.
Bất luận là Khương Vọng giết chết Đỗ Dã Hổ, hay là Đỗ Dã Hổ giết chết Khương Vọng, đều là chuyện tốt.
Nếu là vế sau tất nhiên không cần phải nói, xong hết mọi chuyện.
Nếu là vế trước cũng có thể phá hỏng đạo tâm của Khương Vọng rồi, nghiêm trọng hơn một chút còn có thể sinh ra tâm ma. Đối với trận chiến sau này giữa bọn họ, có lợi thế rất lớn.
"Phi!"
Dịch Thắng Phong phun ta một búng máu trong mưa.
Xách kiếm không nói hai lời đã phi thân bay xa.
Không lâu sau, lục tục có bóng người xuyên màn mưa bay đến, trầm mặc không tiếng động bao vây ngôi miếu sơn thần cũ nát dột mưa này.
Nhưng bên trong miếu đã trống trơn.
Tiếng bước chân Khương Vọng rất nhẹ, nhưng ở trong thế giới này đã từ từ đi xa.
Mờ ảo không thể nghe thấy.
Chúc Duy Ngã vẫn lau chùi Tân Tẫn Thương của mình như trước, động tác cực chậm, rất chăm chú.
Đúng lúc đó Hoàng Kim Mặc đi từ trên lầu xuống, váy dài chấm đất, vẫn cao quý lãnh diễm và không thể xâm phạm như trước.
"Ngươi đại khái là đã chém giết ở Ngu Uyên quá lâu, nên đã quên mất thế sự nhân tình"
Nàng ta vừa lúc phê bình màn đối thoại vừa nghe được.
Nàng ta đường đường là Tội Quân Hoàng Kim Mặc, đương nhiên không phải là một người thích nghe lén người khác nói chuyện. Chỉ là cường giả Thần Lâm khó tránh khỏi việc tai thính mắt tinh, hai người trẻ tuổi này nói chuyện bên tai nàng ta, làm sao nàng ta có thể không nghe thấy được?
Chúc Duy Ngã cũng quen rồi, chỉ thờ ơ nói: "Không liên quan đến Ngu Uyên, ta từ trước đến giờ đều như vậy. Loại thế sự nhân tình này, chỉ là phương thức người yếu tìm lấy sự sưởi ẩm của đoàn thể mà thôi. Hoàng Kim Mặc khẽ nhếch cằm, đương nhiên là rất thưởng thức loại sắc bén này của hắn ta, nhưng miệng vẫn nói: "Vết thương của hắn còn lâu mới có thể xem là hồi phục, không giữ hắn lại dưỡng thương, cũng không giải thích mấy câu. Không sợ hắn sinh lòng oán hận sao?"
Chúc Duy Ngã chỉ nói: "Khương Vọng không phải là hạng người ai oán, ta cũng không phải là người thương hại kẻ yếu. Có giải thích nhiều hơn thì không hiểu vẫn là không hiểu. Người hiểu ngươi, thì đâu cần phải giải thích?" Hoàng Kim Mặc nhẹ giọng cười: "Ngươi nói ngươi không phải người thương hại kẻ yếu, chỉ là hắn hình như cũng không mạnh bao nhiêu. Ngươi trực tiếp chống lại Đỗ Như Hối, thì hắn sẽ không bị thương nghiêm trọng như thế"
Nàng ta rõ ràng đã nghe được đoạn đối thoại giữa Khương Vọng và Chúc Duy Ngã, nhưng vẫn nói như vậy, rõ ràng là một loại tình thú.
Mà Chúc Duy Ngã suy nghĩ một chút, vậy mà rất chân thành đáp lời: "Lúc ta nhìn thấy hắn lần đầu tiên, hắn còn rất yếu. Chắc là Du Mạch cảnh? Nhưng Thôn Tâm Nhân Ma mà ta truy sát thật lâu kia, chính là bị hắn dây dưa, cũng chết tại dưới kiếm của hắn.
Ngữ khí hắn ta bình tĩnh: "Đối với chúng ta khi đó mà nói, Nhân Ma cũng là sự tồn tại đáng sợ nhất mà chúng ta biết. Trong toàn bộ Trang quốc, toàn bộ thành đạo viện, chỉ có ta dám xách thương truy sát. Mà Khương Vọng lúc đó yếu như thế, sau khi thoát khỏi nhân ma, không chỉ không trốn, mà còn dám quay người cho nhân ma một kiếm. Hại chiến tích một mình giết Thôn Tâm nhân ma của ta, có chút thiếu hoàn mỹ"
Du Mạch, Chu Thiên, Thông Thiên, Đằng Long, Nội Phủ, Ngoại Lâu...
Đối với hai vị tu sĩ Thần Lâm đang ngồi ở đây, Du Mạch cảnh quả thực đã là một câu chuyện quá xa xôi.
"Vậy thì đúng là rất có dũng khí. Hoàng Kim Mặc nhìn hắn ta nói.
"Đương nhiên, ặc... Có ý gì?"
Hoàng Kim Mặc khẽ nâng mắt phượng, ánh mắt như cười như không: "Ta vừa mới nghe thấy các ngươi nhắc đến trống bỏi, Chúc Duy Ngã vậy mà cũng có sao?"
Chúc Duy Ngã suy nghĩ một chút, nói: "Có đôi khi cũng có thể có.
Hoàng Kim Mặc nhất thời không nói, chỉ chuyển mắt về phía ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy đêm lặng như nước, ánh sao dịu dàng.
Chúc Duy Ngã thong thả ung dung lau xong mũi thương, cất vải nhung đi, trên tay nhẹ xoay, liền thu Tân Tẫn Thương đi.
Suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Nói cho đám Trang Cao Tiện tin tức đại nhân Hoàng Duy Chân sắp sửa trở về, không có vấn đề gì sao? Sau lưng Trang quốc, dựa vào Ngọc Kinh Sơn, mặc dù sau lần Đỗ Như Hối chịu hình đó, quan hệ đã không còn bền chặt.."
"Không sao. Nên biết hay không nên biết, đã biết hết cả rồi" Hoàng Kim Mặc nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, không tự chủ có một loại cảm giác hiu quạnh, giống như là đã nhìn rất nhiều năm: "Không có gì có thể ngăn cản phụ thân ta trở về"
Hoàng Kim Mặc vậy mà lại là con gái của Hoàng Duy Chân!
Trên đời này, người biết chuyện này, e rằng không có mấy người.
Trên đời này, người nghe được tin tức này, chỉ sợ cũng sẽ chẳng mấy ai tin.
Bởi vì Hoàng Duy Chân đã chết hơn chín trăm năm, mà thọ hạn của một vị tu sĩ Thần Lâm, là năm trăm mười tám năm.
Không phải Động Chân thì không thể tăng.
Con gái của Hoàng Duy Chân, làm sao có thể dùng tu vi Thần Lâm cảnh sống đến bây giờ?
Nhưng chuyện này, quả thật đã xảy ra rồi.
Hoàng Kim Mặc ở thành Bất Thục, đã ngây người rất nhiều năm.
Nếu hiện tại có người hỏi, thành Bất Thục được thành lập khi nào? Sợ rằng không có mấy ai có thể trả lời được.
Chúc Duy Ngã gật đầu, không nói gì thêm.
Tên tuổi Hoàng Duy Chân quả thực đủ vang dội, lúc chém giết cùng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, Hoàng Kim Mặc tiết lộ tin tức Hoàng Duy Chân sắp sửa trở về.
Trang Cao Tiện cơ hồ ngay lập tức dừng tay, còn chủ động xin lỗi Hoàng Kim Mặc, tỏ vẻ đều chỉ là hiểu lầm, hy vọng xóa bỏ hiềm khích, vân vân.
Đối với Hoàng Kim Mặc mà nói, mọi chuyện đều quá mức bình thường.
Tên tuổi Hoàng Duy Chân, nhìn khắp thiên hạ, đâu mà chẳng thể dùng được? Đừng nói ông ấy sắp trở về. Cho dù ông ấy không quay về nữa, chỉ với mối quan hệ giữa Hoàng Kim Mặc và Hoàng Duy Chân, Trang Cao Tiện liền tuyệt đối không thể động đến nàng ta.