← Quay lại trang sách

Chương 2572 Đại Tề Thanh Dương Tử (1)

Tạ Quân Mạnh là một nhân vật mạnh mẽ, tự cho mình là trung tâm, hoang tưởng và thậm chí là điên rồ.

Nếu không, hắn ta cũng sẽ không không nói hai lời dùng Khương Vọng để thử độc, còn dùng một người xa lạ chưa từng quen biết, để thử nghiệm y thuật của Dịch Đường khi còn ở Nhân Tâm Quán. Hắn ta cũng không có quan niệm gì về chính và tà, chỉ tuân theo ý muốn của chính mình.

Nếu Dịch Đường dám viết bức thư này, và cái tên gia hỏa đội đấu lạp này dám làm phiền hắn ta bằng lá thư của Dịch Đường, hắn ta sẽ dạy cho hắn một bài học, như vậy mà thôi.

Còn về chuyện Dịch Đường có kịp giải độc hay không, hay cái tên này còn sống hay không, thì cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Trong quá trình giao thủ, khi đã bị kích phát hoàn toàn sát niệm, thật sự hạ sát thủ với một người xa lạ, đồng thời hắn ta cũng có sự giác ngộ sẽ bị giết chết.

Nếu như hắn ta bị giết, thì hắn ta sẽ nhận.

Nhưng người thanh niên giấu mình dưới lớp áo tơi và vành đấu lạp lại được: "Người có thể tha được thì nên tha.

Vào giờ phút này, tâm tình của hắn ta không có cách nào nói rõ ràng được.

Lần đầu tiên trên gương mặt của hắn ta, xuất hiện sự ưu tư và mê mang. Nhưng Khương Vọng chỉ theo thanh kiếm mà đi và không bao giờ quay đầu lại.

Hắn ta tới tận phía đông này, chỉ vì thử kiếm, chỉ vì muốn nghiệm chứng đạo lộ của chính mình.

Chính hắn là người khăng khăng sử dụng thư tiến cử của Dịch Đường làm bàn đạp, và hắn cũng cố tình chọc giận Tạ Quân Mạnh.

Mặc dù sự cường thế tàn nhẫn của Tạ Quân Mạnh đã vượt quá dự liệu. Nhưng nó đã tối đa hóa hiệu quả của cuộc tỷ thí này. Đối với hắn, mục tiêu đã đạt được, và không có gì khác quá quan trọng. Ngồi lặng lẽ trong dãy núi Ngột Yểm Đô trong nửa năm đã khiến hắn nguôi ngoai đi quá khứ.

Từ Nhân Tâm Quán đến Cần Khổ thư viện đến Thanh Nhai thư viện rồi đến Đông Vương Cốc, tâm lý của hắn cũng dần dần thay đổi.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ, tại sao năm đó Hứa Phượng Kỳ lại thử kiếm thiên hạ, và hắn cũng thực sự hiểu đạo đồ phía trước để đi lại trên con đường bất khả chiến bại. Không giết Tạ Quân Mạnh, đương nhiên là có nguyên nhân của Đông Vương Cốc.

Nhưng dù là bây giờ hắn không ở Đông Vương Cốc, cũng không có bất kỳ một mối uy hiếp nào khác, hắn cũng sẽ không giết Tạ Quân Mạnh.

Dù sao thì, hắn chỉ muốn tới để so tài mà thôi.

Năm đó khi Hứa Phượng Kỳ thử kiếm thiên hạ, chắc hẳn cũng có rất nhiều người hạ sát thủ nặng với ông ta, chắc hẳn ông ta cũng đã phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ sinh tử.

Nhưng ông ta lại đi từng bước từng bước xuống dưới, cuối cùng thực sự giết ra thành vô địch Động Chân. Người có thể tha thì nên tha, điểm chính ở đây không phải ở sự tha thứ, mà là ở sự ung dung!

Chỉ khi nào chân chính nắm được thắng bại trong tay, nắm chặt thế cục, mới có thể nói đánh thì đánh, nói dừng là dừng, nói đánh tới trình độ nào, thì sẽ đánh tới trình độ ấy.

Thứ mà Khương Vọng để cho Tạ Quân Mạnh thấy, là sự chênh lệch khó mà vượt qua.

Cho nên khiến hắn ta chán nản yếu lòng!

Ngay vào lúc này, chợt có một thanh âm vang lên ở trên bầu trời "Người nào dám ở Đông Vương Cốc của ta phách lối!?"

Từ trên trời cao, có một đạo ngân châm chớp nhoáng rơi xuống.

Cây châm vừa xuất hiện trong tầm nhìn, Khương Vọng đã cảm thấy không còn lối thoát!

Cùng đường mạt lộ.

Không thể cứu vãn.

Cùng là Đông Vương Thập Nhị Châm, cùng là một châm Huyền Mệnh, nhưng châm này thực sự là đã định ra đạo tắc, quyết định kết cục tử vong−− Khương Vọng tuyệt đối không thể tiếp nổi!

Nhưng hắn căn bản cũng không tiếp.

Hắn chỉ kéo chiếc đấu lạp ra, nhân tiện tháo luôn cả chiếc mặt nạ ra.

Ngược lại, hắn nhảy lên không trung, đứng ở trên không trung, cứ như thế đường đường chính chính cất cao giọng nói: " Đại Tề Thanh Dương Tử Khương Vọng!"

Hắn thậm chí còn rời tay khỏi chuôi kiếm, dang rộng hai tay, như ôm lấy cây kim từ trên trời rơi xuống, nhưng lại biểu hiện ra thái độ khoe khoang không hề cố kỵ chút nào!

Hắn chỉ hỏi: "Ta cầm Thanh Bài tuần tra Đông vực, ngươi có ý kiến gì?"

Ta ở nơi này.

Ta không phản kháng.

Ta không làm gì cả.

Ngươi dám đả thương tới một sợi lông của ta hay sao?

Bất kể mục đích của người xuất thủ là gì, muốn giúp Tạ Quân Mạnh xóa sạch bóng mờ cũng được, bao che một cách đơn thuần cũng được.

Dưới tình huống Khương Vọng biểu lộ thân phận, Đông Vương Cốc ai dám giết hắn?

Phải biết đây chính là ở Đông vực!

Minh ước Chu Hòa đã được ký kết rất nhiều năm, Thanh Bài bổ đầu Tề quốc có thể hoành hành không cố kỵ ở Đông vực!

Mặc dù Đông Vương Cốc cũng là thiên hạ đại tông, nhưng cuối cùng cũng không có sức mạnh như Đạo môn và Tam Hình Cung.

Như Khô Vinh Viện cũ kia, nơi thậm chí còn được coi là thánh địa thứ ba của Phật môn.

Không phải vẫn bị Tề thiên tử một tay san bằng hay sao?

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm, rồi lại đột nhiên dừng lại. Cây châm Huyền Mệnh kinh khủng kia dường như chưa từng xuất hiện. Lực uy hiếp khiến cho người ta hít thở khó khăn cũng tiêu tán mất tăm. Chỉ còn dư âm bùng lên, quấy động mây trời.

Thứ rơi xuống trên người Khương Vọng, chỉ có ánh mặt trời ấm áp, và từng trận từng trận gió nhẹ. Lúc này, một loại lúng túng đến khó tả bao phủ toàn bộ Đông Vương Cốc.

Đặc biệt là vị cường giả vừa mới xuất thủ, cũng là người bắt buộc phải ra tay, mà cũng là người không thể tiếp tục tấn công nữa. Xuất thủ thì cực kỳ phách lối, nhưng lại không thể xuất ra được một chút uy hiếp nào, thậm chí còn phải thu dọn chính đòn công kích của chính mình, không để cho chút dư âm nào dính vào trên người Khương Vọng.

Dưới trạng thái không hề phòng bị chút nào thế này, Khương Vọng thực sự sẽ bị chết hoặc bị thương khi bị chạm vào hay bị lướt qua, nhưng hắn chết rồi thì trách nhiệm sẽ thuộc về Đông Vương Cốc!

Nhưng mà cứ để mặc hắn đứng trên không trung, khoe khoang quát hỏi mà không có ai đáp lại, thì quả thật quá ảnh hưởng đến uy nghiêm của Đông Vương Cốc.

May là vào lúc này, một thanh âm già nua vang lên–– "Sao hôm nay Khương tiểu hữu lại có thời gian rảnh rỗi, đến Đông Vương Cốc đi dạo thế?"