Chương 2573 Đại Tề Thanh Dương Tử (2)
Lão giả nói chuyện, từ đàng xa đi tới, bước vào trong tầm mắt.
Trên mặt lão giả mang theo nụ cười hiền hòa, đi mấy bước liền bước tới trước mặt Khương Vọng.
Nói về điều này, mặc dù Đông Vương Cốc âm thầm nâng đỡ Thân quốc, và có một chút mâu thuẫn với Tề quốc, nhưng đây có thể được coi là một số hành động để đảm bảo nền độc lập của chính họ.
Ở trên bề mặt, thì cũng không thực sự đối chọi tương đối gay gắt với Tề quốc.
Vả lại nói.
Giống như Điếu Hải Lâu vây, gần như rõ ràng là tranh giành quyền lợi vùng biển ven biển gay gắt với Tề quốc, khi kiến lập Trấn Hải Minh, chẳng phải họ cũng không thể thoát khỏi Tề quốc hay sao??
Ở Đông vực, không có người nào có thể khinh thường Tề quốc!
Vì thế thái độ trong nội bộ của Đông Vương Cốc đối với Tề quốc, đã phân hóa rồi. Dưới điều kiện tiên quyết là duy trì truyền thống độc lập của giáo phái, có phái đối nghịch, cũng có phái thân thiện.
Tỷ như ban đầu khi ở đài Thiên Nhai, để giúp Khương Vọng cứu Trúc Bích Quỳnh, Hoa Anh cung chủ Khương Vô Ưu đã đặc biệt mời một vị y tu từ Đông Vương Cốc tới—— chính là vị lão giả họ Tô ở trước mặt này.
Tạ Quân Mạnh đã dùng Kinh Mộng Châm dạy cho Khương Vọng một bài học ở cấp độ thần hồn, mà vị họ Tôn lão giả này, lại dùng Kinh Mộng Châm để đổi lấy hồi quang trong chốc lát của Trúc Bích Quỳnh, để nàng ta lưu lại lời "trăn trối". Sau đó mới có chuyện táng nhập vào bí cảnh Thiên Phủ, và bất ngờ quay trở về.
Khương Vọng không thể không nhớ tới phần tình cảm này.
Cho nên hắn cũng phi thân rơi xuống, khẽ cười nói: "Chẳng qua ta chỉ tìm Tạ Quân Mạnh Tạ huynh so tài một chút, cũng không có chuyện gì khác... Sớm biết Tô lão ở trong cốc, ta hẳn là đã làm phiền một chén trà rồi!"
"Ha ha ha ha." Vị trưởng lão của Đông Vương Cốc Tô Triện cười to nói: "Bây giờ uống vẫn còn kịp."
Khương Vọng có lễ nói: "Vậy thì làm phiền rồi."
Tô Triện chìa tay ra: "Mời bên này!"
Hai người cười cười nói nói, liền đi xa.
Chỉ coi tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây đều chưa từng xảy ra.
Tạ Quân Mạnh trầm mặc nhìn bóng lưng của bọn họ, xoay người đi một mình vào bên trong hầm ngầm.
"Thanh kiếm kia... Ta sớm nên nhận ra." Hắn ta nghĩ.
Bộ áo bào màu xanh kia, ở bên trong hầm ngầm đen thui, hiện lên ánh sáng sâu kín như ẩn như hiện.
Tuy người trong cuộc đều im lặng, nhưng cuộc thảo luận liên quan đến Khương Vọng trong Đông Vương Cốc vẫn không ngừng nghỉ.
Trong một vườn thuốc nào đó, một vài đệ tử đang thu thập thảo dược vẫn còn giận dữ bất bình.
"Ha! Cái tên họ Khương kia thật là phách lối. Vừa rồi hắn đang chất vấn ai? Nếu như một vị chân nhân nào đó của chúng ta xuất thủ, im lặng độc chết hắn, thì Tề quốc có thể làm gì đây?"
" Đúng vậy! Chưởng bối trong tông môn của chúng ta không thèm so đo với một tên tiểu bối mà thôi. Cầm một cái tấm bài nát mà tưởng có thể miễn chết rồi?"
"Nếu như Quý sư huynh còn ở đây, thì cần gì chân nhân phải xuất thủ? Cửu Tử Độc của huynh ấy đã đủ cho tên họ Khương kia uống một bầu!"
"Quý Tu sư huynh... Ai. Ta vẫn nhớ trước đây huynh ấy có nói với ta rằng mục đích mà huynh ấy đến Đông Vương Cốc là để giúp những người khác giữ được nụ cười của những người thân yêu của họ và làm cho thế giới bớt hối tiếc hơn..."
Vườn trồng thuốc chìm trong sự im lặng.
Có những người đã sớm kết thúc câu chuyện của chính họ, nhưng đã từng là ngôi sao mà những người khác ngưỡng mộ.
Chỗ tàn khốc của câu chuyện, là ở chỗ này.
Càng tàn nhẫn hơn là, có những tu sĩ thiên tài xuất thân từ những tiểu quốc và tiểu thành đã chết quá sớm. Ngay cả cái tên cũng sẽ không được nhắc đến nữa, như Mạc Tử Sơ ở Gia thành Dương quốc.
Rất nhiều người đều có thể có câu chuyện, nhưng không phải ai cũng có thể sống sót.
"Nói tới Quý Tu sư huynh, có phải Khương Vọng cũng tham gia vào lần mà huynh ấy thất thủ trong Thiên Phủ bí cảnh ấy không?"
"Hình như là vậy, nhớ không rõ lắm. Ta phải hỏi lại vị sư huynh xử lý tình báo mới được."
"Nếu như Quý Tu sư huynh vẫn còn ở đây, chắc chắn là không đến nỗi..."
"Xuỵt! Để cho người khác nghe được, còn tưởng rằng ngươi đang chất vấn Tạ sư huynh đấy!"
"Thiếu Hoa, tại sao ngươi lại không nói chuyện?" Lại có người hỏi.
Giang Thiếu Hoa – người đã từng tới Quan Hà Đài, bị đánh bại bởi Bác Cung Khắc của Ung quốc, giờ lại cúi đầu ở chỗ sâu trong vườn thuốc, chạm rãi dùng cuốc đào đất, chỉ nhún vai nói: "Các ngươi nói đúng."......
Dĩ nhiên Khương Vọng không ngồi uống trà quá lâu với Tô Triện, ý tứ một chút, liền cáo biệt rồi.
Ra khỏi Đông Vương Cốc, đã đến Tề quốc rất gần, nhưng Khương Vọng không có trực tiếp quay về.
Tha vào đó, hắn lại đi qua Dung quốc, Trịnh quốc, xuyên qua Tinh Nguyệt nguyên... đi tới Huyền Không Tự.
Để hoàn thành cuộc so tài một cách an ổn, hắn vẫn đội đấu lạp, đeo mặt nạ, khoác áo tơi.
Hắn đã tới sơn môn của Huyền Không Tự rất nhiều lần, đã rất quen thuộc với nó.
Thoải mái tìm được tri khách tăng (1), hắn lấy thư tiến cử của Dịch Đường ra, đang định nói, bên tai liền nghe thấy một câu quen thuộc—— "Sư đệ!"
(1)vị tăng sư tiếp đón khách
Khương Vọng tận lực khống chế giọng nói, nhắm mắt tiếp tục nói với vị tri khách tăng đó: "Đây là thư tiến cử của Nhân Tâm Quán bổn các y sư, mỗ gia tuy là nhàn vân dã hạc (2), nhưng đặc biệt tới đây cầu kiến quý tông..."
(2)Nhàn vân dã hạc (闲云野鹤): giải nghĩa: nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, nghĩa bóng chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự của những vị ẩn sĩ
Một cánh tay đã khoác lên bả vai của hắn, kéo hắn lại.
Cái đầu trọc sạch sẽ bóng loáng của Tịnh Lễ đã tiến lại gần: "Ha ha ha ha, Tịnh Thâm sư đệ, ngươi đến thăm ta à?"
"Sao lại che mặt lại thế?" Hắn ta vừa nói, vừa đưa tay kéo mặt nạ trên mặt của Khương Vọng xuống, còn gỡ đấu lạp trên đầu Khương Vọng xuống, đội lên trên cái đầu trọc của mình.
Trên mặt tất cả đều là nụ cười vui vẻ.
Tri khách tăng nhìn hai người họ với vẻ mặt bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao người sư đệ được đích thân đại sư Tịnh Lễ chứng nhận lại ăn mặc như thế này? Tại sao mà khi trở lại Huyền Không Tự, còn cần thư tiến cử của tu sĩ ở Nhân Tâm Quán cơ chứ?
Khương Vọng nhanh chóng dùng một cái tay bưng kín mặt, ánh mắt ẩn núp ở trong kẽ tay, thanh âm cũng nặn ra từ trong kẽ răng: "Hôm nay ta tới là có chuyện phải làm, ngươi đừng có mà ồn ào a."
Trong nháy mắt, biểu tình của Tịnh Lễ hòa thượng trở nên nghiêm túc.
Hắn ta nghiêng đầu nói với vị tri khách tăng kia: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, nơi này cứ giao cho ta. Nhớ này, người này không phải người quan trọng gì cả, mau quên đi."
Vị tri khách tăng nửa hiểu nửa không đi sang bên cạnh.
Thiền cơ (1) của Tịnh Lễ đại sư thật là thâm ảo!
(1)Diệu pháp của các hoà thượng Thiền tông
Ta rốt cuộc là phải nhớ kỹ... hay là phải quên đi đây?