← Quay lại trang sách

Chương 2585 Cuộc sống thăng trầm dễ hun đúc nên người thành công (1)

Khương Vọng chỉ nói: "Đường ta muốn đi rất xa, cho nên ta sẽ không dừng lại bên đường quá lâu.

Trong mắt hắn nhiễm men rượu, trên mặt hắn ửng hồng vì hơi rượu, giọng nói của hắn có chút khàn khàn vì rượu, nhưng hắn biểu đạt rất bình tĩnh.

Ở bất cứ lúc nào, đều là chính hắn.

Cố Sư Nghĩa trầm mặc nhìn hắn một lúc.

Khương Vọng cũng yên lặng ngồi ở đó. Giống như một hán tử say rượu bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống. Nhưng lại yên tĩnh tự chủ, tuyệt đối không tầm thường.

"Ngươi thuyết phục mỗ gia. Cố Sư Nghĩa nâng chén đổ đi: "Vậy thì không uống nữa!"

Rượu đổ khỏi chén, chiếu lên mặt bàn, giống như ngọc vỡ. Có một loại tiếc nuối khiến người ta tan nát cõi lòng.

Khương Vọng có hơi áy náy nói: "Hy vọng có một ngày ta có thể dừng lại, uống với Cố đại ca đến khi tận hứng Cố Sư Nghĩa im lặng một lúc, nói: "Ngươi có biết, trước đó là ai ở đây uống rượu với mỗ gia hay không?"

Khương Vọng lắc đầu.

"Ngươi có tò mò hay không?" Cố Sư Nghĩa hỏi.

Khương Vọng hỏi ngược lại: "Ta có nên tò mò hay không?"

"Ngươi rất giảo hoạt!" Cố Sư Nghĩa nói.

Khương Vọng nói: "Ta chỉ tuân theo bổn phận.

Cố Sư Nghĩa liền cười.

Ông ta giống như những... hán tử uống say trên phố xá kia, tâm trạng thay đổi thật nhanh.

Ông ta thở dài một tiếng: "Đó là một người đã từng có thể uống rượu tận hứng với ta.

"Xem ra hiện tại đã không thể rồi." Khương Vọng nói.

"Người luôn luôn có thể thay đổi!" Cố Sư Nghĩa nói.

Dừng một chút, ông ta lại nói: "Có lẽ, giống như những gì mà ngươi nói, một người muốn đi đường dài, là người không nên dừng lại ở một nơi quá lâu!"

Khương Vọng nói: "Bằng hữu của Cố đại ca, chắc chắn Cổ đại ca hiểu rõ hơn"

"Người đó không phải là bằng hữu của ta!" Cố Sư Nghĩa nói.

Nhưng mà ông ta lại nói: "Có lẽ cứ xem như vậy đi"

Trong lòng ông ta rất mâu thuẫn, tâm trạng của ông ta rất mâu thuẫn.

Chân nhân đương thời lẽ ra là người nắm đạo tắc trong tay, nhìn thấy thế giới tồn tại chân thực, lẽ ra cho dù có đến ngày tận thế cũng không dễ bị dao động ý chí, ông ta lại có vẻ như khác biệt.

Phức tạp như thế.

Có lẽ đây cũng là một loại "chân"

Người này có rất nhiều chuyện xưa, Khương Vọng nghĩ thầm.

Nhưng hắn cũng chỉ nói: "Một người luôn tiến về phía trước, luôn phải bỏ lại đằng sau một thứ gì đó, lúc đó có lẽ cố ý hoặc vô ý. Nhưng sau này nhìn lại, đều có thể xem như là cố ý.

"Ngươi vì vậy mà khổ sở sao?" Cố Sư Nghĩa cụp mắt xuống.

"Khó tránh khỏi sẽ có tiếc nuối. Khương Vọng nói: "Nhưng ta vẫn muốn tiến về phía trước.

"Sẽ không có ai đứng một chỗ chờ ngươi, mỗi người đều có chuyện xưa của mình" Cố Sư Nghĩa nói.

"Đây là điều khiến người ta tiếc nuối" Khương Vọng nói: "Có đôi khi ngươi không có lựa chọn nào khác."Tuổi còn nhỏ, mà lấy đâu ra nhiều cảm khái thế!" Cố Sơ Nghĩa giọng điệu sơ cuồng: "Ngươi hiện tại rất tục khí!" Khương Vọng nói: "Đều là những câu chuyện đọc được trên sách. Có thể là ta say, nói nhảm rồi. Cố đại ca đừng nên trách"

"Người nói vô tội, người uống có lý!" Cố Sư Nghĩa nhịn một ngụm hơi rượu, đại khái không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nói lảng: "Khương lão đệ, ngươi hiểu thể nào về một chữ nghĩa?"

"Nghĩa có lớn có nhỏ. Có thứ nghĩa là nâng trường kiếm vì bạn, có thứ nghĩa là ân hoàn nợ trả, có thứ nghĩa là phạt ác giương thiện, có thứ nghĩa quốc gia, có thứ nghĩa tộc quần, có thứ nghĩa thiên hạ. Khương Vọng nói: "Chuyện nàu thuộc về tiên hiền, ta không thể nói.

Cố Sư Nghĩa đưa tay chỉ chỉ hắn, dường như lại muốn nói hắn giảo hoạt, nhưng cuối cùng cũng không nói như vậy. Mà dùng ánh mắt mang theo men say, nhìn hắn chăm chú: "Ngươi giữ vững thứ nghĩa gì? Khương Thanh Dương có phải là nghĩa sĩ?"

Khương Vọng lắc đầu: "Ta không phải nghĩa sĩ. Từng có chính nghĩa trước mặt, ta không thể tuyên dương. Trong lòng từng có phẫn nộ, ta không thể rút kiếm. Từng tranh nhau lợi ích, trường kiếm của ta đã giết người. Hắn lặp lại: "Ta không phải nghĩa sĩ Cố Sư Nghĩa nói lời thấm thía: "Có đôi khi ngươi cần khắc chế chính mình, có đôi khi ngươi chỉ có thể chọn một lựa chọn ít bết bát hơn trong số những lựa chọn bết bát, bởi vì ngươi có cuộc đời quan trọng hơn người khác, cho nên trời cao cũng giao cho ngươi sứ mệnh khác với người khác.

Khương Vọng nói: "Ta không nghĩ ta là một người quan trọng như vậy. Khuyết điểm và ưu điểm của ta, khiến cho ta trở thành ta"

Hắn nghĩ, cuộc đời của ta là do ta lựa chọn, sứ mệnh của ta không phải được bất kỳ tồn tại nào giao cho.

Cố Sư Nghĩa chỉ vung tay lên: "Ngươi không uống nữa, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, đi đi!"

Khương Vọng không nói gì thêm, chỉ nói một tiếng bảo trọng.

Liền tự đứng dậy, mang theo cảm giác hơi say, liền đạp mây mà đi rồi.

Chỉ qua lại mấy chén rượu.

Thân thể bồng bềnh như mây.

Núi hoang ít dấu chân người.

Cũng không biết đình nghỉ mát trên đỉnh núi này là do người phương nào xây dựng.

Thật ra cũng đã tàn tạ không còn dáng vẻ gì. Sơn đỏ đã tróc, gió thổi gỗ mục.

Cố Sư Nghĩa ngồi một mình ở đó, nhìn canh cặn thịt lạnh, giống như đang tiếc nuối nhân sinh của mình, cho nên lại mở ra một vò rượu.

Rượu Tang Thương, rượu Tang Thương.

Cuộc sống thăng trầm dễ hun đúc nên người thành công.

"Một người trẻ tuổi không thể tận hứng, cũng không thể tận ý, quả thật không phải nghĩa sĩ Ông ta thở dài nói: "Nhưng là một người thành thật, là một người giữ chữ tín.

Chiêu quốc nổi danh kính cẩn nghe lời Tề quốc.

Trên dưới quân thần nước này, quá yêu thích phong tục Tề quốc. Nhân tài hàng đầu của Chiêu quốc, đều lấy xuất sĩ làm quan ở Tề quốc làm vinh dự. Không đến được Tề quốc, mới có thể ở lại Chiêu quốc.

Thật ra trong khắp phạm vi Đông vực, há chỉ có mỗi Chiêu quốc là như thế? Chính là bởi Tề quốc chiêu nhập hiền tài khắp thiên hạ, cho nên mới có Tề quốc rộng lớn hiện tại.

Chỉ là biểu hiện của Chiêu quốc đặc biệt rõ ràng hơn một chút mà thôi...

Người ở những nơi khác, dù sao cũng phải nói gì mà "chim khôn biết chọn cành mà đậu","nơi này không lưu ta, thì ắt có nơi khác lưu ta" vân vân mây mây.

Người Chiêu quốc liền trực tiếp công khai xuất sĩ làm quan ở Tề là lý tưởng, đem việc trở thành người nước Tề là mục tiêu phấn đấu của đời người.

Thậm chí ngay cả quốc chủ chiêu Quốc cũng tự mình dâng thư nhiều lần, kiên trì bền bỉ thỉnh cầu được nhập vào bản đồ Tề quốc.

Bên trong quốc thư dâng cho Tề quốc, quốc chủ Chiêu quốc đều tự xưng chiêu hầu, không dám xưng quân, tỏ vẻ nguyện bỏ long bào, đời đời xưng hầu với Tề đế quốc, nguyện vì Tề thiên tử gìn giữ trăm mẫu đất, trồng rau dưa cho Tề thiên tử... Trong thư nước mắt nước mũi tuôn rơi...

Bị Tề thiên tử dùng lý do không thể vứt bỏ tông miếu Cựu Dương để cự tuyệt.

Thời gian trước, trong ba vị thủ lĩnh cao nhất của Bình Đẳng quốc xuất hiện, có một người xưng là "Chiêu Vương"

Quốc chủ Chiêu quốc sợ tới mức dâng thư trong đêm tới Tề thiên tử, bày tỏ vô tội. Thỉnh cầu triều đình Tề quốc phái người đến Chiêu quốc điều tra chứng nhận cho sự trong sạch của hắn ta. Cũng khẩn cấp triệu tập quần thần, thương lượng chuyện lập tức sửa đổi quốc hiệu, để khỏi bị tai bay vạ gió.

Cuối cùng Tề thiên tử phải đặc biệt hồi âm trấn an, nói "Chiêu" là tên gọi vinh dự, Cựu Dương chính sóc, không thể xem thường vứt bỏ. Lại nói rồng hổ há lại vì rắn chuột mà phải đổi đường?

Như vậy mới bình ổn sóng gió.

Trước đây Khương Vọng từng ẩn tu ở quốc gia này, chỉ là đơn giản khi nói chuyện có chút khẩu âm Lâm Truy liền được chủ quán chiêu đãi cực kỳ nhiệt tình.

Hiện tại vượt biên bay qua, tất nhiên sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Không có cảm giác gì ngoài say rượu, không có gì ngoài mây bay mịt mù, quá mức trống trải.

Một đường lướt ngang bầu trời, chợt có tiếng sấm.

Có phàm phu tục tử tình cờ nhìn thấy, hoảng hốt cứ ngỡ là tiên nhân.